Chương trước
Chương sau
Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần lăn về hai bên khác nhau, cả hai đều bị va đập mạnh và văng ra xa, cuối cùng ngã xuống đất vì không kịp điều chỉnh tốc độ.
Âu Dương Thiên Thiên lăn một vòng trên mặt đất rồi nhanh chóng đứng dậy, nhìn về phía người đàn ông, cô hô lên:
- Âu Dương Vô Thần, chạy đi, mặc kệ tôi!
Dứt lời, cô xoay người, chạy băng qua những đám bụi, vụt đi mất. Con rắn ngọ nguậy trên mặt đất vài giây, nghe thấy tiếng động, nó liền không ngần ngại đuổi theo hướng Âu Dương Thiên Thiên rời đi.
Âu Dương Vô Thần ngước mặt lên, anh nhìn cô gái nói xong rồi bỏ chạy, phía sau con rắn đang trườn dài đuổi theo, bỗng gọi lớn:
- Âu Dương Thiên Thiên!
Nói rồi, anh lao người về đằng trước, chạy theo phía của cô.
Stefan và Andrew sau khi phát hiện mình không hề bị con rắn chọn làm mục tiêu, ngay lập tức quay đầu ngược lại, tìm kiếm hai người kia.
Âu Dương Thiên Thiên cố gắng chạy, hai chân trần của cô di chuyển nhanh trên nền đất, dường như cô đang dùng toàn bộ sức lực của mình để chạy trốn khỏi sự truy đuổi của con rắn.
Thế nhưng, dù tốc độ của cô có nhanh tới mức nào thì khi quay đầu nhìn lại, cô vẫn hoảng hốt vì "thứ" mà cô rất sợ hãi phía sau đang đuổi tới ngày một gần hơn.
Âu Dương Thiên Thiên hoảng tới cực độ, cô thở rất gấp, sức lực dường như cũng đang thuyên giảm, cô bắt đầu cảm thấy mất sức rồi.
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, đầu óc nhanh chóng hoạt động, cố gắng tìm ra cách giải quyết khác, đúng lúc này, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Con rắn này di chuyển quá thuận lợi, tốc độ trườn của nó trên nền cát thực sự không gặp bất kì khó khăn nào, có phải chăng, địa hình phẳng là nơi tốt để nó có thể bò được?
Nếu là vậy, với địa hình hiểm trở, cao lớn và gồ ghề thì sao? Nó có làm giảm bớt năng lực di chuyển của con rắn hay không?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô vừa nghĩ vừa nhìn con rắn đang đuổi theo mình phía sau, cắn môi không lên tiếng. Bây giờ không phải lúc để đắn đo nữa rồi, chỉ có thể liều thôi.
Tức thì, cô chạy băng qua một khúc gỗ cao, rồi tiếp đến vượt hẳn qua nơi có những mõm đá rắn chắc.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn phương hướng, nơi nào càng gồ ghề, cô càng chạy nhanh vào, bất chấp việc bàn chân mình đang bị tổn thương nghiêm trọng, dù có dẫm phải đinh sắt hay vật nhọn cũng không dừng lại.
Và thật may mắn, tốc độ của con rắn dường như đã bị ngăn cản bởi chính những thứ trên đường đó, nó bắt đầu di chuyển chậm hơn khi trườn qua những mõm đá cao.
Thế nhưng, còn một điều khác xảy đến nữa, Âu Dương Thiên Thiên càng chạy, cô mới biết mình đã chạy hẳn lên núi, hướng cây và đất càng ngày càng cao, nó báo hiệu cô đã chạy ra khỏi vùng có địa hình bằng phẳng rồi.
Đúng lúc này, chợt thấy một đám bụi gai chằng chịt phía trước, Âu Dương Thiên Thiên bất giác khựng lại.
Ôi không.... hết đường rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.