Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau. Cô lờ mờ mở mắt khi động đậy thân thể của mình, phần chân dưới tê cứng và đau rát khiến cô không thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ được nữa.
Khó khăn ngồi dậy, Âu Dương Thiên Thiên ngáp ngắn ngáp dài, cô vò vò tóc mình, rồi chớp chớp mắt nhìn xung quanh phòng một lượt.
"...."
Ủa? Đây là đâu? Phòng của ai thế này?
Âu Dương Thiên Thiên trố mắt nhìn mọi thứ, hình như.... cô nhớ đêm qua là đi về cùng Âu Dương Vô Thần. Vậy.... đây là nhà anh ta hả??
Căn phòng cực kì rộng lớn và sang trọng, có thể nói sự rộng lớn của nó gấp 2 lần phòng tổng thống mà cô thường thấy. Mọi thứ đều to và đẹp, đến chiếc giường mà cô nằm cũng rộng cực kì, có thể chứa được sức nặng của 3-5 người cơ.
Toàn bộ nội thất đều được làm bằng những vật liệu quý giá sáng bóng, nhìn giống hệt kim cương lấp lánh.
Âu Dương Thiên Thiên lọ mọ bò xuống giường, cô tò mò đi tới trước chiếc rèm màu trắng, vươn tay mở nó ra. Ngay lập tức, ánh nắng bên ngoài hắt vào.
Xuất hiện trước mắt cô, là một tấm kính dày trong suốt, bao quát cả một góc phòng. Tấm rèm che dài đến đâu, cửa kính liền dài tới đó.
Mà bên ngoài, quang cảnh xuất hiện trước mắt đẹp đến mức khiến cô ngỡ ngàng, ngạc nhiên mà thốt lên:
- Wa~~ Đẹp quá.
Từ hướng cô nhìn ra, chệch sang bên trái chính là một bãi biển rộng lớn, trải dài cả một đoạn đường xa xa, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498377/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.