Đúng vậy, chính là Tống Dật Nhiên, cái cách mà Âu Dương Vô Thần luồn lưỡi vào hôn cô, giống hệt cái cách mà Tống Dật Nhiên đã làm, và nó làm cô thấy ghê tởm.
Người đàn ông đó... thật sự ghê tởm.... cô không muốn điều ấy lặp lại một lần nào nữa. Không bao giờ!!
Việc trốn tránh của Âu Dương Thiên Thiên khiến nụ hôn của Âu Dương Vô Thần rơi vào không trung, anh nhíu mày, tự nhiên cảm thấy hụt hẫng.
Thế nhưng, khi cảm nhận được người Âu Dương Thiên Thiên run lên, Âu Dương Vô Thần liền thấy kì lạ, anh ngước mặt nhìn cô, hỏi:
- Cô làm sao vậy?
Bây giờ trong đầu Âu Dương Thiên Thiên toàn bộ là sự sợ hãi và ghê tởm về Tống Dật Nhiên, nên khi nghe thấy tiếng anh, cô chỉ theo bản năng lẩm bẩm:
- Không được.... không được....
Âu Dương Vô Thần thấy cô đáp mà không nhìn mình, lập tức đưa tay lên quay mặt cô sang, ép cô đối diện.
Lúc này, anh chợt thấy ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Âu Dương Thiên Thiên.
Cô ta khóc sao? Vì cái gì chứ?
Không lẽ... là vì nụ hôn lúc nãy với anh?
Âu Dương Thiên Thiên run rẩy lợi hại, cô nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt ngập nước, nói:
- Đừng, Âu Dương Vô Thần... xin anh... đừng làm vậy với tôi... tôi sẽ nhớ... ghê tởm.... rất ghê tởm.
Câu nói này ngay lập tức làm Âu Dương Vô Thần đứng hình, anh dường như không thể tin nổi vào điều mình vừa nghe thấy.
Ghê tởm? Cô ta nói anh ghê tởm sao? Âu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498367/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.