Đường Gia Ân nghe xong, đột nhiên bật cười thật lớn, bà ta để tay ra sau tường, dường như muốn chống đỡ thân thể mình, thế nhưng sức lực không đủ, người bà ta cứ thế trượt xuống dưới sàn, nói:
- Thanh danh? Đường gia thì làm gì có thanh danh để giữ chứ? Bao nhiêu năm nay, từng người từng người một cứ thế ra đi, sự hưng thịnh cũng ngày một biến mất hết rồi, còn muốn giữ cái gì nữa?
- Mày... suy cho cùng cũng muốn tiền mà thôi, nhưng mà nhiều năm nay tao đã xài hết phần tài sản đó rồi, chẳng còn gì nữa đâu, nhóc con!
- Hahahaa!
Nói rồi, Đường Gia Ân cười lên từng tiếng ghê rợn, trong mắt bà ta bây giờ đen láy vô hồn, cứ như một cái xác chết vậy.
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, cô bước tới một bước, nhìn xuống từ trên cao, lạnh giọng nói:
- Tôi đã nói với bà rồi, tài sản của Âu Dương Thiên Thiên tôi, không dễ dàng để bị chiếm đoạt như vậy. Bà nghĩ tôi chỉ biết hù dọa cho vui thôi sao?
Đường Gia Ân nhếch môi nhạt nhẽo, ngước mắt lên nhìn cô gái, hỏi:
- Vậy thì mày muốn làm gì? Bây giờ tao chỉ còn căn nhà này thôi, mày muốn lấy không? Tao thách mày lấy được đấy?
- Căn nhà này đứng tên tao, chủ hộ nó là Đường Gia Ân, không phải Âu Dương Thiên Thiên, mày muốn lấy nó? Trừ phi giết chết tao đi!
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt trong suốt sắc bén, cô nhướn mày, nói:
- Đường Gia Ân, bà quá khinh thường tôi rồi. Âu Dương Thiên Thiên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498349/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.