Âu Dương Vô Thần xoay người lại, anh nhìn tay Âu Dương Thiên Thiên đang nắm tay mình, chợt hỏi:
- Cô sợ cái gì?
Nghe câu nói của anh, cô gái lắc đầu, có chút ngập ngừng đáp:
- Không phải... không sợ... chỉ là, cảm thấy bọn họ... không thiện ý mấy....
Người đàn ông chớp mắt, bình tĩnh trả lời:
- Tôi đã nói rồi, bọn họ đều là bạn tôi, sẽ không gây hại gì cả!
Âu Dương Thiên Thiên nghe tới đây, gật đầu xem như hiểu:
- À... vậy sao...
Vừa nói, cô vừa thu tay mình về, xúc giác trong lòng bàn tay đột nhiên bị tách ra, khiến Âu Dương Vô Thần cảm thấy trống trải. Theo bản năng muốn nắm lại tay cô, thế nhưng, chưa kịp động thì Âu Dương Thiên Thiên đã thả tay ra rồi.
Âu Dương Vô Thần nắm chặt tay mình, không làm gì tiếp theo nữa, chỉ lên tiếng:
- Được rồi, cô nằm nghỉ đi, một lát nữa đến giờ cơm tối sẽ có người lên gọi.
Dứt lời, anh xoay người rời đi, không cần nghe đến câu trả lời của cô gái phái sau.
Cánh cửa đóng sầm lại, Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên giường, cô rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình, mím môi không nói.
Âu Dương Vô Thần, làm em gái của anh chưa được bao lâu, nhưng tôi biết anh là người tốt. Chí ít thì.. điều anh thể hiện ra với Âu Dương Thiên Thiên là không xấu.
Tuy nhiên, tôi vẫn hi vọng anh không giống như những người kia, vừa nguy hiểm vừa đáng sợ. Bởi dù là tôi hay là cô ấy đều không thích cái cảm giác không an toàn đó.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498332/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.