Âu Dương Thiên Thiên nhìn họng súng đang hướng về phía mình, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Mới vừa ở trong đó nghe đấu súng xong, ra đây trực tiếp thấy súng kề ngực mình, trời ạ, đang chơi cái gì đây?
- Cô à, tôi không biết cô đang cầm súng có sợ hay không, nhưng tôi tin rằng việc bị chĩa súng từ vào người mình là khá đáng sợ đấy. Đặc biệt là với kẻ lạ mà tôi mới gặp lần đầu.
- Vậy nên... cô có thể hạ súng xuống, rồi chúng ta nói chuyện, có được không?
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên liếc nhìn biểu hiện trên mặt của người phụ nữ, thế nhưng trái ngược với điều cô nghĩ, cô ta bình lặng một cách lạnh nhạt, đối với câu nói của cô là hoàn toàn không để ý tới.
Thậm chí, tay cầm súng cũng không có ý buông xuống.
"...."
Gì vậy trời, cô gặp người điên sao? Nói tử tế như vậy còn không chịu bỏ súng xuống? Muốn gì đây hả?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, bất đắc dĩ lên tiếng tiếp:
- Thực ra, có rất nhiều chuyện có thể thương lượng được mà. Chỉ cần cô bỏ súng xuống thôi, được chứ? Cô hãy bỏ nó xuống đi, rồi tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với cô, tôi sẽ không bỏ chạy, thật đấy!
Người phụ nữ nhìn Âu Dương Thiên Thiên đang hạ giọng với mình, khóe môi nhếch lên thành một đường cong hoa mỹ.
Cô ta trông giống như đang cầu xin vậy! Thú vị thật.
- Thuyết phục tốt đấy, nhưng mà..... tôi không muốn bỏ xuống, vậy thì sao nhỉ?
Vừa nói, người phụ nữ vừa lắc lắc cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498321/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.