Âu Dương Thiên Thiên ra khỏi bệnh viện, cô lái xe đi đến một cửa hàng sửa thiết bị điện tử, ở trong đó tầm 20" rồi mới rời đi.
Tiếp tục lên xe đến nơi khác, lần này, điểm dừng chân của cô lại là tại nhà tang lễ của Đàm gia.
Âu Dương Thiên Thiên vẫn mang kính đen, cô chậm rãi đi tới trước cổng chính.
Nơi đây tụ tập rất nhiều fan hâm mộ của Đàm Gia Hi, trẻ có già có, đến học sinh sinh viên mang đồng phục cũng có. Tất cả đều đang ngồi khóc sướt mướt.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn thẳng, đối diện cô là nơi được dựng lên để các fan hâm mộ dâng hoa và viếng thăm. Ở giữa những bông hoa cúc trắng, chính là di ảnh của Đàm Gia Hi....
Nhìn chính mình đang ở phía trước cười tươi, Âu Dương Thiên Thiên bỗng thấy châm biếm.
Tống Dật Nhiên ơi Tống Dật Nhiên, tôi chết oan ức như vậy mà anh lại chọn cho tôi một tấm ảnh cười tươi như thể tôi cảm thấy rất thỏa mãn, cũng biết lựa hình lắm!
Nhìn một lúc, Âu Dương Thiên Thiên nhấc chân muốn bước lên, nhưng đúng lúc này, bên cạnh lại truyền tới tiếng khóc:
- Huhu, chúng tôi đã nói là người đàn ông đó không tốt mà, cô cưới anh ta thì sẽ không hạnh phúc đâu. Sao cô không chịu nghe chứ?
- Huhu, thật không ngờ, không những không hạnh phúc, mà còn mất mạng nữa. Gia Hi, sao cô có thể bỏ chúng tôi mà ra đi như vậy?
...
Những tiếng khóc thảm thiết đan xen lẫn tiếng than ai oán, khiến Âu Dương Thiên Thiên bất giác nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498255/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.