Âu Dương Thiên Thiên nghe anh nói, biết ngay là bị anh cà khịa, liền chu môi bất mãn lên tiếng:
- Là do ai không cho em một cái thân phận khi vào đây chứ? Anh hai, anh đem em tới đây mà không nghĩ đến chuyện đó à? Thật là vô tâm!
Nói thật. tình hình lúc đó đúng là nguy hiểm, đám người này vừa nghi ngờ năng lực của cô, vừa nghi ngờ thân phận của cô, Âu Dương Vô Thần lại không có ý định ra mặt giúp đỡ, vậy thì bảo cô làm gì cho tốt đây?
Nói tên thật ra chắc chắn sẽ dọa chết bọn họ, thậm chí còn bị nghi oan thêm thì khổ, mà không nói thì không được, không có chức quyền tương đương thì không thể tham gia vào đề mục này, như thế chẳng khác nào bao công sức cô bỏ ra tối hôm qua đều đổ sông đổ bể?
Vậy nên Âu Dương Thiên Thiên bắt buộc phải dùng đến hạ sách là giả mạo chức danh để giải quyết câu hỏi đó.
Cô biết ba mình có chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, nên chắc chắn nơi đó cũng có mấy chức vụ này thôi. Tùy tiện lấy một cái bịa thành của mình, rồi đặt ra một cái tên nữa, như vậy, qua xong vụ này cô sẽ an toàn trở về nhà, đám người đó mãi mãi cũng không biết cô là ai, chẳng phải lợi lắm sao? Vẹn toàn đôi đường!
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, anh nhìn cô gái đang kiêu ngạo vì lừa được 1 đám người ngu ngốc, không biết nên nói thêm gì nữa.
Lúc nãy, quả thật anh có chút bất ngờ. Âu Dương Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498224/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.