Chương trước
Chương sau
Âu Dương Thiên Thiên đứng trước cửa, nhướn mày nhìn cặp đôi nào đó vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Người hầu bên cạnh co rúm lại 1 góc, cái gì cũng không dám nhìn, cái gì cũng không dám lên tiếng. Chuyện Đường Gia Ân mây mưa âu yếm với đàn ông sớm đã không còn lạ ở Đường gia nữa rồi, người đàn bà đó, đến con của mình cũng không màng quản, thì có thể nói được gì chứ?
Bao năm nay, bà ta ở Đường gia, số lần đưa đàn ông về thật sự nhiều đến mức đếm không xuể. Dù người hầu có can ngăn, người ngoài có bàn tán, bà ta cũng cứ mặc kệ, sung sướng thỏa mãn với dục vọng của mình.
Đường Gia Huỳnh chính là vì như vậy, mới trở nên hư hỏng, nó đã quá quen với việc của mẹ mình rồi, nên không bao giờ lên tiếng nữa. Không có ai dạy dỗ, ngày 1 ngông cuồng hơn.
Nếu hôm nay không phải Âu Dương Thiên Thiên về thấy, chỉnh đốn nó 1 trận, thì Đường Gia Huỳnh vẫn sẽ không để ai vào mắt, tiếp tục làm loạn mà thôi.
Âu Dương Thiên Thiên đứng vòng tay, cô nhìn 2 người nào đó vẫn đang vận động kịch liệt, chẹp miệng có ý muốn xem.
Ngón tay cái của cô gõ nhẹ lên mép áo, ánh mắt nhìn vẫn 1 mảnh bình tĩnh không một gợn sóng. Dù hình ảnh trước mặt là 3D, sống động đến đâu, hay những âm thanh gợi tình khoái lạc đến đâu, cũng không làm cô dao động.
Sau tầm 10s đứng nhìn, Âu Dương Thiên Thiên lôi từ trong túi áo ra điện thoại của mình. Cô đưa lên, nhắm ngay chỗ của hai người đang quấn quít, bắt đầu chụp lấy chụp để.
Tiếng "tách" "tách" "tách" vang lên liên hồi, trong căn phòng trần đầy sự mờ ám của dục vọng, tiếng chụp ảnh như một thứ lạc loài, dù có không muốn nghe thì nó vẫn ảnh hưởng đến đôi nam nữ nằm trên giường.
Đường Gia Ân và người đàn ông lập tức buông nhau ra, bọn họ xoay người, nhìn lại phía sau, hoảng hốt khi thấy một cô gái đứng trước cửa, trên tay đang cầm điện thoại.
Âu Dương Thiên Thiên chụp mấy tấm đầu, xong xuôi, cô chuyển sang chế độ video, trực tiếp quay thành phim.
Thấy hai người nào đó đã phát hiện ra, cô chẹp miệng, nói:
- Nào, đừng dừng lại chứ, tiếp tục đi. Tôi vẫn đang xem mà.
Đường Gia Ân nhíu mày, nhìn Âu Dương Thiên Thiên mà cảm thấy bất ngờ. Con nhỏ này, sao lại về đây rồi?
Còn làm như thế, là có ý gì?
Người đàn ông liền lấy chăn che thân thể mình lại, nhìn Âu Dương Thiên Thiên, hét:
- Cô là ai, tại sao lại tự tiện xông vào đây? Mau tắt điện thoại đi!
Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, không nhanh không chậm đáo:
- Cho tôi một lí do, tôi sẽ tắt.
Nói rồi, cô nghiêng đầu, vẫn chậm rãi thưởng thức khuôn mặt của Đường Gia Ân qua camera.
Bình tĩnh như vậy, hừm.... để tôi xem bà bình tĩnh được thêm bao nhiêu phút.
Người đàn ông nhăn nhó mặt mày, la hét như bị chọc tiết:
- Còn không tắt? Cô là ai hả?
Nghe câu hỏi của đối phương, Âu Dương Thiên Thiên cười nhếch môi, lên tiếng:
- Tôi là ai, anh không cần biết, bây giờ anh muốn tôi tắt điện thoại phải không? Được, tôi cho anh 2 lựa chọn.
- Một là, anh và bà ta tiếp tục làm chuyện đang dang dở, tôi quay đến khi nào chán thì ngừng, tôi tự tắt. Hai là.....
Âu Dương Thiên Thiên kéo dài âm cuối của từ, dừng một chút, ánh mắt cô lóe lên tia lạnh lẽo, nói:
- Anh cút khỏi đây ngay lập tức, tôi sẽ rộng lượng... mà không phát tán đoạn vid vừa rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.