Đường Gia Huỳnh bật dậy, cậu bé nhanh chóng lấy vỏ chuối trên miệng mình xuống, sau đó vứt ra đằng xa, lưỡi không ngừng nhẽo hết nước bọt ra ngoài, khó chịu vì độ chát của thứ trong miệng mình.
Vừa phun nước bọt ra ngoài, cậu vừa mắng:
- A cái thứ..... chát quá, cô làm cái quái gì vậy hả?
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô tự nhiên vòng tay lại, nhướn mày nhìn Đường Gia Huỳnh, lên tiếng:
- Tôi làm cái gì chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao? Em bao nhiêu tuổi rồi, lại dám nói chuyện kiểu đó với người lớn? Hửm?
Đường Gia Huỳnh nhíu mày, vểnh môi hỏi ngược lại:
- Cô là ai hả? Tự nhiên vào đây làm gì tôi vậy? Cô có biết đây là đâu không mà dám làm xằng làm bậy như thế?
Nghe câu hỏi của cậu bé, Âu Dương Thiên Thiên cười nhếch môi, chậm rãi đáp:
- Không biết tôi là ai? Vậy mà còn dám mạnh miệng nói mẹ em là chủ nhân Đường gia sao? Chẳng lẽ bà ta không cho em biết sự tồn tại của tôi à?
Đường Gia Huỳnh đưa tay lên chùi mép mình, cậu nhăn mày, nói tiếp:
- Cô là ai thì mặc kệ cô, mắc gì tôi phải biết chứ? Dám đối xử với tôi như vậy, mẹ tôi mà biết nhất định sẽ chỉnh chết cô!
Âu Dương Thiên Thiên nghe lại thêm buồn cười, cô nhướn môi, lên tiếng:
- Mẹ em có chỉnh chết được tôi hay không, không phải do em nói. Nhưng mà bây giờ, là tôi chỉnh em đây.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên, 1 đường bắt lấy tai của Đường Gia Huỳnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498178/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.