Âu Dương Thiên Thiên đơ người vài giây, cô chớp chớp mắt, tựa như không nghe hiểu hai chữ vừa rồi.
Anh ta nói cái gì cơ? Lên xe? Lên xe anh ta? Cô ư??
Không lẽ... anh ta muốn chở cô đi sao? What? Why? How??
Vô số những dấu hỏi tràn đầy trong đầu của Âu Dương Thiên Thiên, cái này... hình như đi sai so với kịch bản rồi thì phải?
Cô với anh ta từ trước đến giờ đâu có thân? Gặp nhau thì tránh, nhìn nhau thì lơ, nói còn không muốn nói nữa, vì cái méo gì mà hôm nay gặp nhiều, nói nhiều còn lên xe nữa chứ?
Tính chơi gì nhau đây?
Âu Dương Vô Thần đứng thẳng người, nhìn cô gái đang chết đứng vì ngạc nhiên, anh hơi nhíu mày, có chút khó chịu lên tiếng:
- Tôi không nói lại lần hai.
Câu nói của anh thành công kéo Âu Dương Thiên Thiên quay về, thế nhưng, trong đầu cô vẫn còn 1 đống thắc mắc không thể nào lí giải hết được.
Bấc đắc dĩ, cô đành cười trừ, đáp:
- À, anh hai... thực ra, không cần anh phải làm như thế, em có thể tự....
- Âu Dương Thiên Thiên! - Lời chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang một cách trực tiếp.
Âu Dương Vô Thần gọi thẳng tên cô, bất giác làm Âu Dương Thiên Thiên giật bắn mình.
Cô chớp chớp mắt, theo bản năng nuốt bốn chữ "tự lái xe đi" vào trong, không dám phun ra nữa.
"..."
31 tuổi rồi, lần đầu tiên bị nạt đến sợ, chời má, nhục chưa!
Âu Dương Thiên Thiên nhìn mặt người đàn ông nghiêm trọng, cô bật cười, vừa đi về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-anh-hai-dung-chay/1498175/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.