Ngày đầu tiên mẹ cô nhập viện để điều trị, cô chạy tới chạy lui, mặc dù mệt nhưng vẫn phải cố gắng. Kì thi tốt nghiệp chỉ còn một tuần. Sáng thì đi học, tối thì tranh thủ đi làm thêm và trông cửa hàng cho mẹ. Thân thể cứ thế mà suy nhược, tinh thần hoảng loạn.
Cô đang viết bài thì một giọt máu rơi xuống trang sách. Một giọt, hai giọt, ba giọt, nó rơi không ngừng nghỉ. Tất cả mọi thứ xung quanh đều mơ hồ rồi mờ dần.
"Bịch"
Cơ thể mảnh khảnh nằm bệt trên nền đất lạnh không nhúc nhích mặc kệ mọi người vẫn đang lay lay người mình.
Giai Nhiên từ từ mở mắt ra, thấy mình trong căn phòng bệnh sạch sẽ, bên cạnh cô còn có người đang nắm tay cô gục xuống.
Cô khẽ vuốt tóc người thiếu niên đang ngủ, trong lòng cô chỉ có cảm giác biết ơn chứ không hề có sự rung động hay tình cảm mập mờ nào khác với cậu thiếu gia Dương Phàm.
"A... Giai Nhiên cậu tỉnh rồi sao, trong người còn mệt không?".
"Tôi không sao"
"Gần đây cậu gặp chuyện gì sao?"
"Không có, cậu cứ về trước đi"
"Không được, để tôi chăm sóc cậu"
Tiếng bước chân dồn dập, một người đàn ông đang chạy hớt hải rồi dừng ở trong phòng cô.
"Nhiên Nhiên, em sao rồi?"
Tần Phong liếc nhìn "bóng đèn" ở trước mặt, ném cho Dương Phàm một ánh mắt sắc bén khiến cậu ta đơ người ra.
"Th.....thầy"
"Giờ này còn ở đây à?"
"Định bỏ tiết đúng không?"
Thấy Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-giao-su-theo-duoi-vo-yeu/2803443/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.