"Vâng, có lẽ vậy."
"Vậy còn tôi thì sao?"
Nghe anh hỏi như vậy, cô liền bối rối, cảm xúc trong lòng đang hỗn loạn, mặc dù đi ra nước ngoài cô có thể đổi đời, có thể lo cho mẹ một cuộc sống tốt hơn. Nhưng điều gì lại thôi thúc cô ở lại thì cô còn không rõ nữa. Phải chăng là nhớ thương?
"Chỉ.....chỉ ba năm thôi."
Cô nhỏ giọng giải thích với anh, nhưng tại sao lại phải giải thích chứ? Từ lúc nào mà cô lại sợ anh chờ đợi đến vậy?
Tần Phong nhìn cô đầy nghị hoặc, ước mơ học tập mạnh mẽ của cô anh không thể ngăn cản nhưng trước hết phải xác định quan hệ tình cảm, cho cô một danh phận. Anh nắm lấy bàn tay cô nhẹ nhàng hỏi:
"Tôi muốn hỏi em câu này, được không?"
"Thầy nói đi."
"Em......có yêu tôi không?"
Giai Nhiên trợn to mắt rồi ngước lên nhìn anh, đôi mắt chứa chất một bí ẩn không lời giải, sâu thẳm trong đó là một bóng hình mà cô đã thương nhớ lâu ngày. Rõ ràng là rất yêu, trái tim cô quặn lại nhói đau từng đợt, nhịp tim đập cũng dần mạnh mẽ hơn. Nhưng rồi cô lại thốt ra câu trả lời dối lòng và khó nghe nhất.
"Em....chưa từng đi quá giới hạn tình cảm thầy trò."
"Nên em mong thầy hiểu cho em."
"IM MIỆNG!!!"
"Tôi không chấp nhận, rõ ràng là em yêu tôi mà, đúng không? Nhiên Nhiên"
"NHIÊN NHIÊN!!!"
"Em nói đi!"
Nghe câu trả lời như sét đánh ngang tai của cô, Tần Phong như mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-giao-su-theo-duoi-vo-yeu/2803433/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.