-Trạch à~~~ ăn trứng cuộn đi, em biết là anh rất thích ăn món này nha
Giọng của Vũ Phương vốn đã ngọt sẵn, bây giờ pha thêm một chút làm nũng kiến ai kia đang cầm chén cơm liền ngước mắt lên nhìn cậu một lát. Thấy anh nhìn mình, cậu liền nở ra một nụ cười tươi sáng, nhanh nhẹn dùng đôi đũa gắp miếng trứng cuộn vàng óng bỏ vào trong chén của anh, hối thúc
- Anh mau ăn đi, cơm nguội ăn sẽ mất ngon đó, nào nào đừng nhìn em kiểu người ngoài hành tinh như vậy mà. Em không có bị vấn đề gì đâu,nói thật đó
Mạc Trạch thấy cậu cứ cười hề hề nhìn mình thì cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp cúi đầu xuống ăn cơm
Vũ Phương động đũa rất ít, hầu như là đều nhìn người này ăn cơm mà trong lòng cũng không cảm thấy đói, Mạc Trạch bỗng nhiên mở miệng hỏi
- Hôm nay cậu có chuyện vui?
Cắn cắn cái đầu muỗng cơm, cậu nghiêng đầu sang, lộ ra phần dễ thương của mình đáp
- Không có nha. À mà cũng có một chút chuyện khiến em vui đó
Anh nhướng mày tỏ ý cứ nói tiếp
- Điều khiến em vui là được nhìn anh mỗi ngày
Khóe môi Mạc Trạch giật giật phun ra hai từ
- Nhảm nhí
Ây! Rõ ràng là khoái muốn chết mà còn giả bộ hả, An Vũ Phương lắc đầu giả vờ như biết mình giỡn hơi qua lố, cậu chỉ tay đến món canh cá, mang điệu bộ nhờ vả
- Anh~~~ em muốn ăn cá, mau gắp cho em đi
Lúc trước, cậu không dám làm hành động quá phận như này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-van-yeu-anh/142922/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.