Trên đường đến bệnh viện các cơn đau bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều, nhìn nước ối cứ chảy ra không ngừng làm cô nàng bắt đầu hoảng sợ. Phó Thiên Hàn thấy thế cũng mất bình tĩnh theo, anh không thể làm gì chỉ có thể liên tục an ủi và động viên vợ. Nhìn thấy Lãnh Vân Hy đau đớn mà chẳng thể làm gì khiến Phó Thiên Hàn cảm thấy mình rất vô dụng, cứ luôn miệng xin lỗi.
Lãnh Vân Hy lúc này đã đau đến mức bật khóc, cô bấu chặt vào bàn tay Phó Thiên Hàn làm hằn lên những vết móng tay dài ửng đỏ. Sau khi phát hiện bản thân có lẽ đã làm đau anh cô lại cố cắn răng chịu đựng mà xoa nhẹ tay anh trong giây lát. Lòng Phó Thiên Hàn như lửa đốt cứ liên tục giục ba mình:
- Ba à, mau lên! Mau lên đi!
Phó lão gia đang chạy xe bị giục cũng bối rối, ngày xưa lúc mẹ Phó Thiên Hàn sinh anh ông cũng có mặt. Ấy thế nhưng cảm giác lúc đó với bây giờ khác nhau lắm, kể cả năm đó ông cũng chưa tửng cảm thấy hoảng loạn vì bị thúc giục như vậy. Nghĩ rồi Phó lão gia thở dài nói:
- Được rồi, ba đang cố gắng lái nhanh hết sức đây! Con mà cứ hối thúc như vậy sẽ làm ba rối lên mất.
Trong đêm cảnh tượng hai người đàn ông đưa một người phụ nữ đi sinh thật sự quá đặc biệt. Đến trước cổng bệnh viện Phó Thiên Hàn không chần chừ mà lập tức bế vợ lên chạy vào bệnh viện. Phó lão gia thì đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569891/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.