Ngồi trên xe trở về bệnh viện lòng Phó Thiên Hàn cứ thấp thỏm, nói thật anh vẫn không hiểu sao mình lại vì người ba đó mà trả thù. Có thể là do tình thương anh dành cho ông, hoặc cũng có thể đó chính là do nghĩa vụ. Hoặc có lẽ đó là sự tham lam, ích kỷ muốn được nhìn thấy bọn họ trả giá. Dù là thế nào thì cuối cùng cũng đã xong hết rồi! Phó Thiên Hàn mệt mỏi tựa lưng ra sau cố nhắm mắt một chút cho đầu óc nhẹ nhõm. Ấy thế mà anh lại ngủ quên lúc nào không hay biết.
Chiếc xe chạy một mạch đến trước cổng bệnh viện, tài xế lúc này mới ngoài đầu lại nhìn thấy anh đã ngủ liền lên tiếng gọi:
- Phó thiếu!
Phó Thiên Hàn nghe có người gọi mình thì giật mình tỉnh giấc, hai mắt anh mở trừng khiến người tài xế hoảng hồn tưởng bản thân đã làm gì sai. Đương lúc người tài xế sợ sệt Phó Thiên Hàn liền nhìn xung quanh rồi lên tiếng hỏi:
- Đến nơi rồi à?
- Vâng!
Giọng người tài xế run run đầu cúi gầm như chuẩn bị chịu tội. Thế nhưng trái với những gì anh ta nghĩ, Phó Thiên Hàn chỉ khẽ đưa tay lên đỡ trán rồi nói:
- Cảm ơn anh, tôi ngủ quên mất! May mà có anh gọi.
- Vâng!
Xuống xe Phó Thiên Hàn đi thẳng một mạch vào phòng bệnh, đứng trước cửa hồi lâu anh lại chần chừ. Bàn tay đưa lên định xoay tay nắm cửa rồi lại đưa xuống, cứ thế một lúc lâu. Mãi cho đến khi hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569888/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.