Ngồi nhìn Phó Thiên Hàn hồi lâu khiến Lãnh Vân Hy ngủ quên đi lúc nào không biết. Cô gục đầu xuống cạnh bàn tay vẫn đang nắm chặt tay Phó Thiên Hàn của mình ngủ quên mất.
Chiều hôm đó, bàn tay Phó Thiên Hàn cử động. Anh cố gắng mở mắt nhìn xung quanh nhưng không thể. Ý thức anh đã tỉnh táo nhưng vẫn chưa thể mở mắt được. Sau một hồi cố gắng cuối cùng Phó Thiên Hàn cũng nhìn thấy một chút ánh sáng nho nhỏ len lói qua khe mắt. Anh nhíu chặt hàng chân mày sau đó từ từ mở mắt nhưng mọi thứ trước mắt lại trở nên mờ mờ. Định bụng đưa tay lên dụi mắt để có thể nhìn rõ hơn thì chợt Phó Thiên Hàn nhận ra rằng tay mình đang được một bàn tay khác nắm lấy. Thấy vậy anh liền nghiêng đầu sang nhìn.
Đập vào mắt anh là hình ảnh một mái tóc đen dài mờ ảo, cố gắng chớp mắt vài cái để nhìn rõ hơn thì Phó Thiên Hàn mới nhận ra đó là cô vợ nhỏ của mình. Nhìn mặt cô xanh xao và nhợt nhạt quá! Nét mệt mỏi in hằn trên gương mặt dẫu cô có đang ngủ. Chậm rãi nhấc nhẹ cánh tay còn lại lên Phó Thiên Hàn cẩn thận chạm vào má cô gái nhỏ. Anh không định đánh thức cô dậy vì biết thời gian qua cô đã rất mệt mỏi.
Nhìn bản thân mình đang nằm trên giường bệnh rồi lại nhớ đến tai nạn mình gặp phải Phó Thiên Hàn liền thở dài. Hẳn là cô gái của anh đã lo lắng nhiều lắm! Cô đang mang thai vậy mà vẫn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569874/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.