3 tiếng trôi qua, Lãnh Vân Hy vẫn ngồi ở trên dãy ghế trước căn phòng cấp cứu đó, cô vừa ngồi vừa chắp tay cầu nguyện mong sao Phó Thiên Hàn tai qua nạn khỏi. Nếu anh mà có mệnh hệ nào thì cô biết phải làm sao! Nước mắt vẫn rơi lã chã trên mặt cô gái nhỏ, từng giọt từng giọt rớt xuống liên tục khiến ai nhìn vào cũng thấy đau lòng.
Một cô gái trẻ xinh đẹp đang ngồi khóc trong vô vọng trước cánh cửa phòng cấp cứu. Bên kia cánh cửa là người đàn ông cô yêu đang phải chiến đấu và trang giành để có được sự sống. Ấy thế mà lúc này bên cạnh cô lại chẳng có lấy một ai là người thân cả. Lãnh Vân Hy không muốn báo cho ba mẹ mình vì sợ ông bà sẽ lo lắng. Cô cũng không thể báo cho ba chồng mình vì ông và chồng cô có mối quan hệ không tốt. Quanh đi quẩn lại Lãnh Vân Hy chẳng thấy có ai có thể nhờ cậy được.
Suy nghĩ hồi lâu bỗng cô nhớ đến một người, một người tuy không phải máu nỉ ruột rà nhưng lại vô cùng tận tụy. Lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, Lãnh Vân Hy tìm kiếm cái tên hiển thị quen thuộc rồi ấn gọi. Sau khoảng vài tiếng đổ chuông đầu dây bên kia bắt máy:
- Alo, phu nhân ạ? Cô gọi tôi có chuyện gì thế?
- Lưu Dịch…
Giọng Lãnh Vân Hy nghẹn ngào làm bên kia đầu dây Lưu Dịch có chút lo lắng, anh cuống lên hỏi:
- Phu nhân, cô sao thế ạ? Cô đừng khóc! Có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569871/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.