Lúc Lãnh Vân Hy dứt lời cũng là lúc cô và Phó Thiên Hàn xoay lưng rời khỏi phòng khách. Một buổi ra viện vui vẻ phút chốc trở nên buồn rầu và ảm đạm, nhìn không khí xung quanh cũng đủ hiểu tình hình đang như ngàn cân treo sợi tóc. Phó lão gia bị đuổi ra ngoài thì càng lên cơn tức giận, ông chẳng ngờ rằng mình vừa về nước lại bị đứa con dâu đã quen biết từ nhỏ đuổi ra khỏi nhà. Tức giận nói không thành lời nhưng lại không thể làm thêm được gì Phó lão gia cũng đành quay đi. Trước khi đi còn không quên rủa thầm một câu trong bụng:
- Đúng là không biết trên dưới! Chúng mày cứ đợi đó, đợi tao tìm ra cách bắt tụi mày phải nhượng bộ.
Trên phòng ngủ lúc này Lãnh Vân Hy đanh ngồi trên giường, mắt cô không ngừng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện. Phó Thiên Hàn từ lúc nãy đã vậy, đuổi được Phó lão gia đi rồi anh cũng không còn nói chuyện nữa. Suốt gần nửa tiếng đồng hồ Phó Thiên Hàn chỉ ngồi im lặng ở đấy. Ánh mắt anh dáng chặt vào một khoảng không vô định, mặt không chút cảm xúc nào cứ thế ngồi im cả buổi.
Nhìn chồng mình trong tình trạng ấy làm Lãnh Vân Hy rất đau lòng, cô muốn an ủi Phó Thiên Hàn nhưng không biết phải làm cách nào để an ủi. Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy thở dài định bụng tiếp tục suy nghĩ, ấy thế mà ai lại ngừ rằng chính cái thở dài kia lại làm người đàn ông chú ý. Phó Thiên Hàn đảo đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569858/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.