Vài ngày sau cuộc nói chuyện đó Lãnh Vân Hy được cho xuất viện, vốn dĩ cô có thể về nhà từ vài ngày trước nhưng do Phó Thiên Hàn lo lắng nên muốn cô ở lại theo dõi thêm nữa. Trong thời gian Lãnh Vân Hy ở bệnh viện Phó Thiên Hàn vẫn luôn túc trực bên cạnh. Chính vì thế nên từ khi Phó lão gia về nước anh chưa từng gặp ông, ông có tức giận hay không anh cũng không muốn biết. Chỉ là chuyện gì đến cuối cùng vẫn phải đến, việc gặp lại người ba đó là không thể tránh khỏi.
Vài hôm trước ba mẹ Lãnh có vào bệnh viện thăm con gái, nghe ông bà nói Phó lão gia có ghé qua hỏi thăm, Phó Thiên Hàn chỉ gật đầu rồi không nói gì nữa. Hôm đó ba Lãnh cũng đã khuyên anh rất nhiều, chủ yếu là mong anh có thể hòa giải mối quan hệ với Phó lão gia đôi chút. Thế nhưng… vết thương lòng đã khắc sâu bao nhiêu năm làm sao có thể nói quên là quên đi ngay được. Người phải chịu tổn thương sâu sắc như Phó Thiên Hàn vốn đã cần thời gian để chữa lành vết thương ấy. Huống hồ người gây ra tổn thương cho anh lại chính là ba ruột.
Tuy nhiên khi nghe ba Lãnh khuyên răng Phó Thiên Hàn cũng không từ chối, anh chỉ im lặng gật nhẹ đầu như đã hiểu. Nói ra cũng khó cho ba Lãnh, ông và Phó lão là bạn tâm giao cũng là đối tác làm ăn từ thời mới lập nghiệp. Chính vì thế tình cảm của hai người đặc biệt khắn khít, khác hẳn các mối xã giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569855/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.