Sáng hôm sau khi Lãnh Vân Hy mơ mơ màng màng mở mắt ra đã thấy mình nằm trong vòng tay của người đàn ông nào đó. Ánh nắng chiếu qua mắt làm Lãnh Vân Hy khó chịu nhíu mày, cô đưa tay dụi dụi mắt mình rồi theo phản xạ tự nhiên tìm một nơi để tránh ánh nắng. Tất nhiên nơi tránh nắng ấy còn chỗ nào khác ngoài lồng ngực của người đàn ông trước mặt.
Lãnh Vân Hy đưa tay chạm nhẹ vào ngực Phó Thiên Hàn rồi úp thẳng mặt vào cơ ngực phập phồng kia để tránh ánh nắng sáng. Lồng ngực Phó Thiên Hàn rắn chắt và ấm áp lạ thường, không những thế cơ thể anh còn có mùi hương bạc hà the mát làm Lãnh Vân Hy không cách nào dứt ra được. Cảm nhận cô gái nhỏ trong lòng đang ngọ nguậy, biết cô sợ nắng nên Phó Thiên Hàn liền dùng tay che chắn cho cô.
Lãnh Vân Hy từ nhỏ đã có thói quen như thế, bình thường cô có thể chơi đùa dưới ánh nắng cả ngày thế nhưng mỗi khi thức dậy ánh nắng kia lại đột nhiên biến thành kẻ thù số một. Cô ghét cảm giác bị nắng chiếu chói mắt nên thường kéo chăn che đầu hoặc rút vào người Phó Thiên Hàn để trốn. Những chuyện ấy đã từ rất lâu thế nhưng thói quen thì không thể thay đổi. Nhìn Lãnh Vân Hy, Phó Thiên Hàn tự hỏi rằng những ngày không có anh cô đã sống thế nào?
Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn cúi đầu hôn lên mái tóc thơm mềm của cô gái nhỏ, Lãnh Vân Hy cũng thuận thế mà dụi dụi đầu vào lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569833/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.