Thời gian ngồi đợi trước phòng cấp cứu sao mà lâu và dài đến thế! Phó Thiên Hàn chưa bao giờ phải trãi qua nỗi dày vò, dằn vặt lớn như vậy. Anh ngồi gục xuống dãy hành lang, lưng tựa vào tường, đầu gục lên gối. Nhìn Phó Thiên Hàn bây giờ một chút phong thái của tổng tài cũng không có. Thậm chí nét lạnh lùng, vô cảm cũng không còn. Chỉ còn lại nỗi đau và nỗi sợ! Đến tận bây giờ Phó Thiên Hàn mới hiểu nỗi cô đơn và đau đớn mà vợ mình phải chịu. Chỉ nhìn vào thái độ thường ngày của anh thôi cũng hiểu được rằng hẳn cô đã đau lòng nhiều lắm. Giờ phút này có lẽ là sự trừng phạt mà ông trời muốn dành cho người tội lỗi như anh.
2 tiếng rồi lại 3 tiếng trôi qua thế mà cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, các y bác sĩ đang nổ lực rất nhiều nhưng phải chăng sự sống của Vân Hy lại quá mong manh. Phó Thiên Hàn ngồi đợi bên ngoài mà lòng như lửa đốt, ước nguyện của anh duy nhất là được thấy Lãnh Vân Hy bình an tỉnh lại. Cơ mà... liệu có quá xa vời hay không? Càng nghĩ Phó Thiên Hàn càng cảm thấy bất lực và tuyệt vọng, anh ân hận vì không bên cô nhiều hơn. Ân hận vì mình chỉ mãi đắm chìm trong sự nghi ngờ và ghen tuông mù quáng.
Lại một tiếng nữa trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng bật mở, ánh đèn đỏ phía trên tắt đi, các y bác sĩ cũng từ từ bước ra từ phòng cấp cứu. Sau ca phẫu thuật nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569827/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.