Trong điện thoại, Hoàng Vi Vi vừa đi theo con đường cô chỉ đến tiệm banh bao vừa oán giận con đường này vừa bẩn lại chật hẹp.
Úc Ninh nghe thấy kỳ quái, trước kia thời điểm hai người đi học, đều không phải đi qua những con đường như thế này sao, như thế nào giờ lại không đi được? Nhưng rất nhanh cô đã biết được đáp án. Ba phút đồng hồ sau, một chiếc xe ô tô màu đỏ dừng ở trước cửa tiệm, trước và sau xe đều dính bẩn, đặc biệt vị trí cách đèn xe trái trước xe có một vết trầy, vừa nhìn là biết ngay bị va ở cây cột trước quán ăn vặt đầu đường.
Cửa kính chầm chậm hạ xuống, Hoàng Vi Vi lên án:" Cậu thế nào không nói sớm tiệm nằm ở con đường này, hại tớ khó đi như vậy."
Úc Ninh cảm thấy áy náy:" tớ không nghĩ là cậu lái xe "
Nghe Úc Ninh nói vậy Hoàng Vi Vi vừa ngượng ngùng lại oán giận xuống xe, tròng mắt vừa chuyển đột nhiên lại bật cười:" đúng vậy, đúng vậy, hôm nay tớ đặc biệt mượn xe anh tớ đi một vòng lớn quanh thành phố, thế nào có lợi hại không?"
Úc Ninh thực lòng hướng cô ấy giơ ngón tay cái:" lợi hại "
Bởi vì liên quan đến tai nạn của cha, Úc Ninh luôn có cảm giác sợ hãi ô tô, cho dù sau này vì công việc không thể không học lái xem nhưng nêu không vạn bất đắc dĩ thì cô sẽ không tự mình lái xe.
Hoàng Vi Vi cùng tuổi với cô, thi bằng lái chưa đến nửa năm, thế mà lại dám đi lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-gai-quoc-dan/74506/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.