“Cậu…nói cái gì chứ”. Từ Khiêm giật mình.
Trợ lý của anh biết anh không hề biết chuyện này cho nên đã gửi đến cho anh hai thông tin kia.
Anh xem một hồi chỉ biết nên đi vào nhà nói chuyện với bà, sự chịu đựng của anh vốn chỉ cũng có giới hạn mà thôi.
Nhưng cũng thấy không có ích gì cho nên anh gọi đến cho ông bà Lục.
Anh nói sơ qua ý của mình, đại khái sẽ công khai ra chuyện Nghi An và Thanh Thanh lúc bé bị đánh tráo, cho nên người trong cuộc như họ cũng không hay biết gì.
Ông Lục đồng ý việc này, một phần vì Nghi An đã sống với ông bà bao lâu nay, con bé cũng không làm gì có lỗi cả. Cho nên không thể nào trách Nghi An được, với lại ngay khi biết được chính con bé là người muốn tách khỏi nhà họ Lục chứ không hề muốn ở lại. Trong chuyện này người đáng thương nhất chính là Nghi An.
Thật sự cũng không cần Từ Khiêm gọi đến ông cũng đã định nhờ truyền thông của công ty nói ra mọi chuyện.
Cho nên sau cuộc nói chuyện với Từ Khiêm thì ông lập tức hành động ngay.
"Về vấn đề thiên kim thật giả thì không đúng, Nghi An và Thanh Thanh hay ngay cả ông Lục và ông Lãnh bị tráo đổi con hai mươi năm nay cũng không ai biết cả.
Chuyện này vốn không có ai nghi ngờ gì cả, Nghi An vẫn sống và được nhà họ Lục nuôi lớn, Thanh Thanh cũng vậy. Tuy sống ở hai nơi khác nhau, cơ sở vật chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2500487/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.