Lãnh Khúc đã tỉnh lại từ một hôm trước, đêm qua ông nhận được tin của Từ Khiêm nói là Nghi An đã được cứu về cho nên ông mới yên tâm.
“Con…”. Thấy Nghi An đứng trước mặt mình, ông muốn ngồi dậy nhưng bị cô ngăn lại.
“Con không sao. Ba nghĩ ngơi đi ạ”. Nghi An lót cho ông một cái gối, rồi rót cho ông một cốc nước. “Ba ăn gì chưa ạ”.
“Thanh Thanh nó mới mua cho ba rồi, con ăn chưa, thấy trong người khoẻ không con. Vết thương trên tay của con”.
“Con khoẻ ạ”. Nghi An nắm lấy tay ông. “Sau này ba đừng như vậy, con sẽ tránh được”. Con sợ ba không qua khỏi, phát súng đó khiến cho mấy hôm nay Nghi An không dám ăn ngủ. “Con vẫn khoẻ, vết thương không đáng ngại đâu ạ”.
“Đồ ngốc, con là con của ba, bảo vệ con là chuyện ba nên làm. Tuy ba không nuôi lớn con, nhưng tình thân vẫn luôn còn đó. Thanh Thanh và con không thể so sánh, nếu hôm đó là Thanh Thanh thì ba vẫn sẽ làm như thế”. Ông xoa đầu cô. “Hai người các con điều là người mà ba yêu nhất”.
Thanh Thanh mua đồ về, cô đứng bên ngoài nghe họ nói chuyện, không kìm được nước mắt.
Cố Minh cọ đầu vào cổ cô. “Anh muốn em”. Nhìn Thanh Thanh xúc động, anh lại muốn trêu. Cô chỉ được khóc khi nằm dưới thân anh mà thôi!
“Cút”. Thanh Thanh đen mặt, đang cảm động gặp anh cái hết vui!! Thanh Thanh đá anh một cái rồi bước vào.
“Thanh Thanh”. Nghi An vui vẻ gọi cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2500474/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.