Vì là thai phụ nên Từ Khiêm không cho Nghi An làm bất cứ thứ gì cả, cô chỉ có một nhiệm vụ là ăn rồi tịnh dưỡng, rãnh rỗi thì sẽ đọc thêm sách hay về chăm sóc thai nhi hằng ngày mà thôi.
Vì không còn đến công ty nữa, anh cũng từ bỏ mọi thứ, bây giờ anh bắt đầu công việc giảng dạy lại từ đầu.
Mẹ anh biết được anh không đến công ty nữa thì điên tiết lên, chỉ muốn đến nhà anh để mắng chửi một trận, nhưng không lần nào bà vào được đến cổng.
Từ Khiêm biết bà sẽ đến đây gây chuyện, cho nên đã dặn dò bảo vệ là không được để ai tìm mình nếu không anh sẽ nói lại với quản lý của toà nhà này để sa thải bọn họ.
Bảo an sợ hãi nên luôn lắng nghe việc anh dặn dò và làm theo.
Ông Lãnh cũng muốn về nhà mình rồi, ông ở lại đây lâu quá.
“Ba muốn về nhà ạ”. Nghi An đang ăn trái cây thì ngạc nhiên.
“Ừm, rời nhà lâu quá rồi, còn công việc ở đó nữa con à”. Ông giải thích.
“Vậy cũng được, để con thu xếp đồ đạc rồi mình cùng về với nhau”.
“Hả”. Ông ngạc nhiên? Ông vốn muốn về một mình mà? Sao lại thành hai người rồi? “Ba về một mình con đi theo làm gì? Đang bầu bì đi lung tung cả lên”.
“Hả”. Đến lượt Nghi An nhìn ông? Tại sao lại không cho cô về chứ? “Sao đâu, con khoẻ mà, bé con cũng rất ngoan”.
“Thôi, vẫn nên để ba về một mình thôi”. Ông phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2496127/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.