“Nể mặt bé con, tha cho anh một lần đi được không. Mẹ ơi. Tha lỗi cho ba đi mẹ ơi~~”. Từ Khiêm nói.
“…”. Nghi An
“…”. Mọi người bên cạnh.
Phì! Hết nói nỗi mà.! Lại còn giả làm con nữa chứ? Quá đáng thật.
Từ Khiêm cười. Vợ hết giận thì tốt, cũng không có vấn đề gì.
Được rồi! Cũng đã xuống nước như vậy rồi? Cô mà không tha thứ chắc mọi người mắng chết mất.
“Mà anh nói không đến được mà”. Cố Hân nói với Nghiên Trung.
“Đón vợ anh về, đưa anh đi bệnh viện”. Lục Nghiên Trung khẽ than. Tạo cho mình một bộ dáng đầy thương tâm.
“A! Đến ngày rồi à”. Cố Hân thu xếp đồ. “Đi, chúng ta đi thôi chứ. Em về nhé, tớ về trước đây”. Sau đó còn cẩn thận dìu Nghiên Trung rời đi.
“Cái đồ lưu manh”. Cố Minh mắng cũng chỉ có Cố Hân ngu ngốc mới tưởng Lục Nghiên Trung yếu đuối như vậy.
Mọi người ở lại ăn tối mới về.
Ba Lãnh vẫn quyết định về quê. Ông đã nói rất rõ là việc ở quê vẫn còn, ông thu xếp xong thì sẽ lên lại.
Nghi An lại buồn bực không thôi. Nhưng cũng vui vì ông sẽ lên lại với mình, cũng tại đứa bé này!
Nghi An nhìn xuống bụng mình.
Bé con này! Xấu xa thật. Cũng tại nó mà mẹ nó không được đi chơi. Nghi An quyết định không thương nó đâu!
“…”. Bé con định sẵn không được mẹ thương.
Nó chỉ muốn nói nó cũng có muốn vậy đâu, tại ba mẹ không dùng biện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2496123/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.