Chương trước
Chương sau
Khi nhận được hình ảnh và video, Trần Hà tức điên vô cùng, bà biết ngay mà con khốn lẳng lơ này sao mà yên phận được.

Không chừng…

Nhìn Minh Hoàng Lễ bế con, nhìn cậu nhóc yêu thích anh như vậy không chừng anh mới là ba của nó.

Người ta nói, đứa trẻ có linh tính nhất. Bà ta liền đi đến địa điểm đó ngay muốn bắt quả tang tại trận, để xem con đ.ĩ đó nó còn chối được nữa không.

Nói là làm, bà ta đi đến đó ngay.

Tuyết Thanh đi toilet xong thì lại thèm đồ cay, nên muốn đi ăn món ngon. Nhưng Nghi An lại không muốn làm phiền họ nên không đi, hẹn hôm sau đến nhà cô chơi.

Tuyết Thanh gật đầu, Minh Hoàng Lễ cẩn thận đỡ cô rời đi.

Giữa chừng, Đoàn Ân Nhi xông ra ngăn lại.

“Con khốn kia, mày làm như vậy không sợ có lỗi với anh Từ Khiêm hả”.

“…”. Tuyết Thanh bị mắng?

“Tránh đường”. Minh Hoàng Lễ nhìn ả.

“Đôi gian phu d.âm phụ các người đừng mong được đi”. Đoàn Ân Nhi xông đến, nhưng bị Kim Hà cản lại.

“Ném ả ra đường”.

“Rõ”. Kim Hà nhận lệnh, lôi Đoàn Ân Nhi đi không chút thương tiếc.

“Lục Nghi An! Mày là con khốn, đã có chồng con mà đi ngoại tình. Mày là đồ khốn”.

“Cô gái kia, cô bị hắn ta lừa rồi”.

“…”. Nghi An bị mắng.

“Chị ngoại tình à”. Tuyết Thanh lại nổi tò mò. “Với chồng em”. Cô chỉ Minh Hoàng Lễ.

“…”. Minh Hoàng Lễ cạn lời. “Bé con. Lại nghĩ lung tung”.

“Hừm. Em phải ở lại hóng chuyện mới được”. Tuyết Thanh đi lại bàn ngồi. “Sợ quá mà”.

“Em sợ hay là em muốn ăn bánh”.



“…”. Ăn mới hết sợ chứ. Tuyết Thanh đút một miếng bánh vào trong miệng anh. Ăn đi, nói nhiều. Anh tiện tay cắn nhẹ một cái vào ngón tay của vợ mình.

“Con khốn, mày là đồ đ.ĩ, hại mẹ anh Khiêm bị thương, còn đi ngoại tình”.

“Đồ tra nam tiện nữ”.

Hừ.

Cạch.

Bộp

Tuyết Thanh nhìn Đoàn Ân Nhi đang mắng chửi, sau đó cô đá ghế một cái.

Ưỡn bụng từ từ đi lại gần ả ta. Như thể mày có bụng mà ưỡn như tao hông.

Minh Hoàng Lễ đương nhiên đi theo vợ mình, Nghi An lại nổi hứng tò mò nên lấy điện thoại quay lại.

“Nó là ai vậy”. Tuyết Thanh hỏi.

“Đoàn Ân Nhi, tiểu thư nhà họ Đoàn, gia chủ là Đoàn Thế Hào thưa phu nhân”. Một người hộ vệ đã điều tra xong báo lại ngay.

“Bảo người tên Đoàn Thế Hào đến đón con gái mình về, sau đó giải thích chuyện này cho tôi”.

“Vâng thưa lão đại”.

“Các người…”. Đoàn Ân Nhi sợ hãi. “Lục Nghi An, mày là đồ khốn”.

“Vả miệng”. Tuyết Thanh cùng với Lục Nghi An lên tiếng.

Bốp

Bốp.

Đám người này chán sống rồi nên mới gây chuyện với Minh Hoàng Lễ.

Mong là mẹ anh đừng đến…nếu không.

Nghi An lo lắng nhưng cũng đã muộn rồi.

Trần Hà đi đến thấy Đoàn Ân Nhi bị đánh vội can ra, sau đó đi lại mắng chửi Nghi An một trận.

Tuyết Thanh muốn ngăn lại, nhưng Minh Hoàng Lễ lắc đầu, việc này họ đừng xen vào.

“Cái con khốn này, tao biết ngay mà không phải hạng người tốt gì mà, ban ngày ban mặt mà mày dám ngoại tình sau lưng con trai tao hả”.

“Đồ đ.ĩ. Đồ con đ.iếm”.

“Mày mau đem cái thứ nghiệt chủng không rõ thân phận này cút khỏi nhà con trai tao”.

Bà ta gào lên, đây là giữa trên nên quán khá đông, nên đám đông có rất nhiều.

Đoạn phim được đưa lên mạng.

Từ Khiêm biết chuyện qua Kim Hà nên vội đi đến, lúc nào cũng có chuyện.

Gây với ai không gây, đi gây với đôi vợ chồng ma đầu đó làm gì chứ.

Mẹ anh cũng thật là.



Từ Khiêm càng nghĩ thì càng chạy nhanh hơn nữa.

“Bà là mẹ của anh Từ thật hả”. Tuyết Thanh hỏi.

“Mày là ai hả. Cút sang một bên cho tao. Còn mày nữa, dám làm xấu mặt gia đình họ Từ tao à”. Bà ta mắng Tuyết Thanh xong rồi sang mắng Minh Hoàng Lễ.

“Vả miệng”. Đối với ai mắng vợ anh, anh đều không nể mặt.

Kim Hà sớm đã chướng mắt, nên đi lại, không ngờ bà ta lại ăn vạ.

“Trời ơi là trời. Mấy người coi đi, đây là con dâu của tôi nó ngoại tình bây giờ còn để cho nhân tình đánh tôi”.

“Trời ơi”.

Hu hu.

“Xem ra là thật rồi”.

“Phải đó, nhìn anh ta hung dữ thật”.

“Nhưng không phải họ có gia đình à, nhìn cô vợ của anh ta bụng cũng to rồi”.

“Nếu đã ngoại tình không lẽ bị phát hiện thì nói ‘a tôi ngoại tình’ à”.



“Mà hình như, cô gái kia có chút quen”. Một người chỉ Nghi An. “Là vợ của Từ Khiêm.”

“Đúng vậy đó”.

“Xem anh chàng kia hung dữ, coi chừng ngoại tình thật”.

“Phải đó”.

“Đỡ em ngồi xuống đã. Đứng mệt quá”. Tuyết Thanh than vãn, rồi Minh Hoàng Lễ đỡ cô lại ghế ngồi. Đưa nước cho cô uống. “Nóng”.

“Nhanh mát lại thôi”. Minh Hoàng Lễ lau vết mồ hôi trên mặt vợ mình. “Sớm biết như vậy thì đã không đưa em ra ngoài”.

“Khó khăn bé mới đi chơi”. Tuyết Thanh hừ một tiếng. “Bé còn muốn ăn nữa”.

“Bà im đi”. Nghi An chỉ sợ bà chết sớm quá, nên đã cắt ngang, cô vẫn nể tình bà là mẹ của Từ Khiêm. Nếu đã là người khác thì mặc cho hắn tự sinh tự diệt.

“Cái con đ.ĩ”. Bà ta không những không im. “Mà còn đi xung quanh mắng chửi Nghi An cùng với Minh Hoàng Lễ.

Nói cả hai đứa bé không phải là con của con trai mình, mà nó là con của Minh Hoàng Lễ.

Tuyết Thanh ngồi uống nước mà công nhận, trí thông minh của bà ta hay thật. Tưởng tượng ra những cảnh vô cùng khó nói.

“Bà muốn chết thì chết nhanh đi, đừng có mà kéo chúng tôi theo”. Nghi An thật sự không nhịn được nữa. “Bà đừng nghĩ có chuyện gì Từ Khiêm cũng cứu được bà”.

“Mày còn dám đe doạ tao”. Bà ta nhìn Nghi An đầy sự chế giễu. “Loại như mày mà cũng xứng”.

“Đe doạ bà”. Nghi An cười nhạt. “Không phải ai cũng tra nam tiện nữ như miệng bà mắng chửi. Tôi với anh ta quang minh chính đại, đường đường chính chính, ở nơi này vẫn còn có vợ của anh ta. Đừng nghĩ ai cũng như mình”.

“Mày…”.

“Từ Khiêm đến chưa. Nếu mà anh ta đến không kịp thì đừng trách tôi không báo lại trước”. Minh Hoàng Lễ nói với Kim Hà. “Thông báo cho ở phía bắc, ai giúp con mụ điên này thì xem như đối đầu với chúng ta”.

“Rõ”.



“Minh Hoàng Lễ”. Từ Khiêm chạy vào.

“Rốt cuộc anh cũng đến rồi à”. Minh Hoàng Lễ nhìn Từ Khiêm. “Anh Từ đây muốn nói chuyện gì với tôi sao”.

“Nể mặt tôi, được không”. Từ Khiêm hơi khẩn cầu.

“Anh đến muộn quá rồi đó”. Minh Hoàng Lễ không nhìn anh. “Anh xem người đàn bà này đã nói cái gì đi”.

“Tôi xin lỗi”. Từ Khiêm khom người. “Em có sao không”.

Nghi An lắc đầu. “Nhưng mà mẹ anh”.

Từ Khiêm thở nhẹ.

“Từ Khiêm, cái con khốn này nó ngoại tình, con tin mẹ đi, hai đứa con này không phải của con đâu. Của hắn ta đó”.

“Mẹ im đi được không”. Từ Khiêm hét lên với bà. “Đủ rồi”.

“Con…ảnh này. Con xem đi”. Bà ta sợ anh không tin nên đưa ảnh cho anh xem, trong ảnh là Minh Hoàng Lễ đang bế An Nghiêm cười đầy dịu dàng nhìn Nghi An.

Nhìn sơ qua cũng đủ biết người chụp hoàn toàn không có ý tốt. Dựa vào gốc chụp cả.

Nghi An cũng tò mò ngó đầu xem thử, thì thấy hình của mình và Minh Hoàng Lễ trong đó.

Ủa? Cái này…mới đây mà?

“Vợ à”. Minh Hoàng Lễ xoa bụng cô. “Anh đưa em đi ăn món ngon nhé, không phải em thích sao”.

Tuyết Thanh gật đầu.

“Mày còn muốn định đi hả”. Bà ta toan bắt Minh Hoàng Lễ lại thì bị người của anh hất tung ra. “Đôi tra nam tiện nữ bọn bây không được đi”.

Bà ta còn hung ác ném một ly thuỷ tinh vào người của Tuyết Thanh để không cho cô rời đi.

Nghi An muốn chụp lấy nhưng cũng không nhanh bằng Từ Khiêm đưa lưng đỡ lấy nó.

Nếu không…chuyện này không chỉ dừng lại ở đây rồi.

Anh ta sẽ đại khai sát giới ở phía bắc này vì vợ mình đó chứ.

Bộp
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.