“Bà phải biết rằng mình rất may mắn khi có được Từ Khiêm là con trai mình”. Nghi An bỏ bà ta ra. “Đừng nói đến việc hôm nay bà gây ra, việc mà bà nói con tôi là con hoang cũng đủ cho tôi xem thường bà”.
Sau đó Nghi An rời đi.
“An An”. Từ Khiêm đuổi theo cô đi lên phòng. “Anh xin lỗi em”.
“Đừng”. Nghi An ngăn anh lại. “Từ Khiêm việc này anh tự xem mà làm đi, hôm nay em giúp bà ta thì không có nghĩa sao này việc tương tự em cũng sẽ giúp”.
“Anh biết”. Từ Khiêm cứ đứng đó nhìn cô đi lên phòng.
Gia đình của anh.
Là do anh đã nợ Nghi An rất nhiều.
Chung quy mọi chuyện anh vẫn nợ Nghi An rất nhiều thứ.
Nợ cô một hôn lễ, một sinh mạng.
Nếu so cô với những người khác thì Nghi An thua thiệt hơn rất nhiều, anh nói anh yêu cô nhất nhưng thật ra lại chưa từng làm được gì cho em ấy cả.
Nghi An trước đây có buồn phiền thì cũng rất ít nói với anh, có lẽ vì là do thói quen. Về sao ở với anh đã lâu nên cô mới dần thay đổi đi nó.
Bây giờ…xem ra thì nó sẽ trở về vị trí như ban đầu mà thôi.
Haizzz.
“Mẹ”. Đợi Nghi An lên phòng xong, anh mới nhìn bà một cách bất lực. “Mẹ có mệt không? Chứ con thật sự rất mệt”.
“Mẹ…”. Bà ta cúi gầm mặt xuống, hiển nhiên cũng biết lỗi mình, nhưng vẫn không cam tâm. “Từ Khiêm. Con nghe mẹ đi. Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2496052/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.