Bên kia khi tắt máy xong, Cố Hân lo lắng đi tới đi lui.
“Nhà họ Lục canh phòng nghiêm ngặt em đừng lo”. Lục Nghiên Trung vỗ nhẹ đầu Cố Hân. “Em đi trông bọn nhỏ đi”.
“Dạ. Anh cẩn thận đó”.
“Đừng lo”.
Lục Nghiên Trung lấy điện thoại, gọi cho Trần Cảnh Hoài và Từ Khiêm biết chuyện.
Nghe ba người họ im lặng.
Khi trốn ra được, Đoàn Ân Nhi liền đi tìm Cố Minh để trả thù. Xem ra đã lên kế hoạch rất rõ ràng.
Bọn họ chỉ có thể ra lệnh truy nã mà thôi. Nhưng phải nghĩ xem tại sao ả lại thoát được phòng giam đó chứ. Nếu không phải tại vì có suy tính cả sao.
Đôi khi ở trong tù còn tốt chán hơn so với ở bên ngoài, những gì ả làm nhiều việc như vậy? Tù thì quá dễ dàng rồi đó chứ.
Vạn vật bên ngoài đều có trò hay.
...........
Đoàn Ân Nhi chạy trốn thoát được vào một ngõ vắng, ăn uống vài miếng để dưỡng sức, ả còn phải trả thù đám người khốn nạn đó.
Nhất là Cố Minh!
Đồ chó.
Mẹ nó chứ, không ngờ lại lừa dối ả như vậy.
Nếu không tận mắt mình nhìn thấy, ả cũng không ngờ anh lại dũng mãnh như vậy.
“Ồ một con mèo hoang”.
Một đám người xuất hiện, ánh mắt đầy d.âm đ.ãng nhìn lấy ả.
“Cút đi”.
“Ha ha…bọn anh sẽ cho em sướng”.
“Cút”. Đoàn Ân Nhi chĩa súng về phía họ.
Pằng
Ả bắn một phát để thị uy với họ, nhưng chỉ làm cho đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2496019/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.