Cố Hân được ba Cố đưa vào lễ đường, từng bước từng bước đi lại gần Lục Nghiên Trung.
Cố Hân nhớ lại ngày họ ở cầu thang đó. Cũng là khi anh ôm lấy mình. Tâm tình khác lạ, khi cầu hôn, anh đi đến cầu thang năm nào để cầu hôn Cố Hân.
Khi đó. Cô mặc một chiếc váy trắng, bất ngờ, anh lại cầu hôn.
Người đàn ông mà Cố Hân yêu nhất, vì anh cô có thể làm mọi chuyện, không ngại hiểm nguy, không sợ cô đơn, vì có anh đã đủ.
Kiếp này. Cố Hân không mong gì hơn, yêu anh, lấy anh là mọi thứ đã quá đầy đủ và cao sang quý giá.
“Phải tốt với nó, ba tin ở con”. Đặt tay Cố Hân lên tay anh. Ba Cố không kiềm được nước mắt.
“Con cảm ơn ba. Lục Nghiên Trung con xin thề, một đời một dạ trung thành tuyệt đối, nguyện không phản bội Hân Hân”. Lục Nghiên Trung nắm lấy tay cô. “Cảm ơn ba đã sinh ra một người con gái rất tốt, rất hiểu chuyện, con thật lòng cảm ơn ba đã cho con có cơ hội được yêu và lấy Hân Hân”.
Trước đám đông, Lục Nghiên Trung quỳ xuống dập đầu cảm ơn ba mẹ Cố và ba mẹ Lục đã cho anh lấy con gái và cho anh có sinh mệnh trên cõi đời này.
“Đứng lên đi. Không cần như vậy, người một nhà cả”. Ba Cố đỡ anh đứng dậy. Sau đó để lại sân khấu cho hai người họ.
“Chú rể có vài lời muốn nói với cô dâu, mong mọi người dành chút thời gian để nghe nhé”. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2495980/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.