Cố Hân nhìn mọi người ai nấy cũng có con, tay xách nách mang, nhưng chỉ có mình…
Tuy không vui nhưng cô cũng không dám tha trách, chỉ sợ làm cho Nghiên Trung đau lòng.
Họ từng ngày trông ngóng con cái, nhưng có lẽ duyên chưa đến. Nên vẫn không có được.
Cũng đã dùng thuốc của Thanh Nguyệt nhưng vẫn không có tác dụng, ngược lại còn khiến cho Cố Hân sinh bệnh nằm viện một thời gian.
“Đừng quá lo”. Nghi An an ủi Cố Hân. “Cậu đừng quá lo, con cái là duyên số mà”.
“Tớ biết chứ”. Cố Hân cười nhưng nụ cười lại không vui, cũng chỉ là gượng cười mà thôi.
Lục Nghiên Trung đứng từ xa thấy vậy, định đi lại nhưng vẫn không đi lại. Im lặng đứng một góc mà nhìn Cố Hân.
Mấy năm nay họ vẫn luôn cố gắng trong chuyện có con, nhưng đợi chờ từ năm này qua năm khác, cuối cùng đến mười năm, vẫn không có được.
Là do bản thân anh.
Do anh không thể cho Cố Hân một gia đình hoàn chỉnh như bao người khác. Chỉ là do anh không thể sinh con.
Tài giỏi thì sao chứ? Làm chồng nhưng ngày ngày để vợ mình trông ngóng con đến, hi vọng lại rồi thất vọng.
Bên ngoài anh giỏi việc nước, giỏi bên ngoài, phát triển Lục thị nhưng bên trong mấy ai biết anh thất bại như thế nào chứ?
Sinh con chuyện đơn giản như vậy mà anh cũng không làm được.
Vậy thì giỏi ở bên ngoài có ích gì chứ?
“Nhưng tớ không hối hận”. Cố Hân mỉm cười. “Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2495956/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.