Ngày cưới của họ.
Nghi An đã về nhà họ Lục ở một ngày.
Tối đó mẹ Lục có đến nói chuyện với cô.
“Thật ra thì mẹ biết con gái của mẹ từ khi ở bệnh viện ngày đó thì đã không còn”. Là một người mẹ, sao bà không phân biệt đâu là con gái mình đâu là người khác chứ.
Nghi An ngẩng người nhìn bà.
“Con cũng là một người mẹ, mẹ cũng như vậy”. Bà mỉm cười nắm tay Nghi An. “Cảm ơn con đã thay con bé sống quãng đời còn lại”.
“Con cảm ơn và xin lỗi mẹ”. Cảm ơn vì đã giành lấy mạng sống của cô bé năm nào, xin lỗi vì đã giấu lâu như vậy.
Bà lắc đầu. “Không phải lỗi của con, chỉ là do duyên số mẹ con của chúng ta quá ít ỏi. Nhưng mẹ cũng rất vui vì có con và Thanh Thanh”.
“Sống với Từ Khiêm thì mẹ không lo, con phải hạnh phúc nên nhớ họ Lục luôn có chổ cho con”.
“Dạ.”.
“Vậy….”. Bà nhìn cô. “Con là ai?”. Bà chớp mắt mong chờ có phần hồi hộp.
“Là người mà mẹ xem ti vi mỗi tối”.
“Ta đây là bật mẫu nghi thiên hạ, còn ngươi chỉ là một tiện nhân? Tư cách? Ở đâu ra mà dám to tiếng với ta chứ”. Nghi An hắng giọng nói một câu thoại trong phim trước đây mình từng đóng qua. “Ngươi chẳng qua chỉ là một nô tỳ trong cung Phượng Khấu này mà thôi, sau này được ân sủng mới thành tài nhân”.
Mẹ Từ vỗ tay khen hay! Trời ạ! Này cũng quá xuất sắc rồi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2495948/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.