Chương trước
Chương sau
Nhậm Tử Sâm lái một chiếc xe điện, còn chuẩn bị một cái mũ bảo hiểm màu hồng.

Xem ra là đã có kế hoạch từ sớm.

"Đừng nhúc nhích, tôi đeo cho cậu." Nhậm Tử Sâm vô cùng chủ động tự mình làm, nắm bắt tất cả cơ hội được thân cận.

Thẩm Niệm không có lựa chọn nào khác, người này quá mạnh mẽ.

Đội mũ bảo hiểm xong, Nhậm Tử Sâm ngồi lên chiếc xe điện trước, sau đó nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm: "Lát nữa ôm chặt tôi vào, như vậy mới an toàn."

Thẩm Niệm: "..." Một người đã quen đi xe máy mà lại có thể cảm thấy chiếc xe điện nhỏ này không an toàn?

Tất nhiên bảo đảm an toàn không phải chuyện xấu, Thẩm Niệm ngồi lên, hai tay ôm lấy cái eo gầy gò của Nhậm Tử Sâm.

Trong khoảnh khắc đó, thân thể Nhậm Tử Sâm cứng đờ, vô thức hóp bụng lại, Thẩm Niệm cũng nhận ra sự thay đổi của bụng cậu.

Thẩm Niệm: "..."

Cậu sợ nhột à?

Thẩm Niệm không dám ôm quá chặt, thoáng thả lỏng một chút.

Nhậm Tử Sâm chỉ cảm thấy hô hấp đột nhiên khó khăn hơn, cậu âm thầm ảo não.

Có tiền đồ một chút đi, Nhậm Tử Sâm! Cô nhóc chỉ ôm một cái mà thôi!

Cậu khởi động chiếc xe điện, lái rất chậm, tốc độ rất đều, lúc đến dưới lầu căn hộ nhỏ đã gần chín giờ.

Lúc trước Thẩm Niệm cũng từng tới nhà của cậu, cậu không cảm thấy có gì không ổn, nhưng tối nay, trái tim Nhậm Tử Sâm đập thình thịch, cứ mãi nghĩ về phương diện đó, ý chí mạnh mẽ đã không khống chế được mạch não quá mức sinh động của cậu.

Lên lầu, vào nhà. Đèn ở cửa ra vào bật lên, cửa lại khép lại.

Trong nháy mắt, căn hộ trở thành không gian chật hẹp cho cô nam quả nữ ở chung.

Thẩm Niệm lại tự nhiên hào phóng, cô sống hai đời rồi, tuổi tâm lý trưởng thành hơn Nhậm Tử Sâm nhiều.

Hơn nữa, cô có mục đích, không giống Nhậm Tử Sâm, người đang ở thời niên thiếu 16-17 tuổi.

"Chúng ta bắt đầu đi." Thẩm Niệm buông cặp sách xuống, vẻ mặt thẳng thắn.

Nhậm Tử Sâm nghẹn lại: "... Bắt... bắt đầu?!"

Cậu trở nên suy nghĩ lệch lạc rồi.

Nhìn Thẩm Niệm lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp sách, Nhậm Tử Sâm mới đột nhiên phản ứng lại: "... Ừ, bắt đầu đi."

Căn hộ không lớn, phòng khách và phòng ngủ là một, hai người chỉ có thể ngồi cùng một bàn.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Nhậm Tử Sâm có thể nghe thấy nhịp tim của mình, mùi thơm trên người Thẩm Niệm cứ kích thích khứu giác của cậu.

Thẩm Niệm: "Tối nay trước tiên chúng ta học thêm toán một chút, sau khi tôi về sẽ lập kế hoạch học tập và nhiệm vụ cho cậu, hôm nay tạm thời bắt đầu từ môn toán học kỳ này."

Thẩm Niệm nói cái gì Nhậm Tử Sâm hoàn toàn không nghe rõ, cậu nhìn chằm chằm đôi môi hồng phấn gần trong gang tấc, thân thể có một cảm giác quen thuộc lạ thường dâng lên.

Muốn hôn!

Thẩm Niệm bắt đầu giảng kiến thức môn toán học kỳ này từ đầu, cô cảm nhận thấy một khoảng tối, ngẩng đầu lên nhìn, thiếu chút nữa đụng phải trán Nhậm Tử Sâm.



Sau đó cô phát hiện, sự chú ý của Nhậm Tử Sâm không không hề nằm ở sách vở, cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt cô, yết hầu khẽ lăn lên lăn xuống.

Thẩm Niệm không phải là một thiếu nữ ngây thơ không hiểu gì.

"Cậu đang nghe sao?" Thẩm Niệm trừng mắt nhìn cậu một cái, vừa định tức giận đứng dậy, thắt lưng lại đột nhiên bị Nhậm Tử Sâm ôm lấy.

Lực cánh tay của cậu vốn đã rất mạnh, Thẩm Niệm không có cách nào tránh thoát.

"Bạn học Nhậm! Cậu đang làm gì vậy?!"

Thẩm Niệm suýt chút nữa cũng quên mất, Nhậm Tử Sâm chính là một con sói đói.

Nhậm Tử Sâm hoàn hồn.

Nhưng hết thảy đã quá muộn, cậu ôm cũng ôm rồi.

Lúc này buông tay thì không thích hợp...

Huống hồ, cậu thật sự cũng không hề muốn buông ra.

Hai người dựa sát vào nhau, Nhậm Tử Sâm nhìn một chút, cậu chỉ cần cúi đầu là có thể hôn ngay.

Có phải chỉ cần hôn là bọn họ sẽ xác định quan hệ yêu đương, cô chính là của cậu?!

Cô sẽ khóc ư?

Nội tâm Nhậm Tử Sâm hết sức mâu thuẫn.

Rất muốn hôn cô, nhưng lại sợ Thẩm Niệm sẽ tức giận, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng dỗ dành con gái.

Rất thiếu thốn kinh nghiệm thực tế.

Thẩm Niệm đẩy ngực Nhậm Tử Sâm một cái, nhưng không đẩy được.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nhậm Tử Sâm cố gắng che dấu nội tâm khủng hoảng của mình.

Cưỡng chế cưng chiều gì đó, cậu cũng không phải chưa từng thấy qua.

Dù sao, sau khi ba cậu cưỡng chế cưng chiều mẹ cậu mới có cậu.

Khi còn bé, cậu thường xuyên nhìn thấy "livestream" cưỡng chế.

Nhậm Tử Sâm khó có thể khống chế bản thân, suy nghĩ trong lòng đang kêu gào, cậu vội vàng muốn xác định quan hệ của hai người.

"Nhóc con, tôi muốn hôn cậu."

Nhậm Tử Sâm thẳng thắn bày tỏ tâm tư của mình.

Thẩm Niệm nghẹn một tiếng: "Cậu đừng làm loạn!"

Nhậm Tử Sâm thoáng cúi đầu, đôi môi chạm vào cái trán trơn bóng của Thẩm Niệm.

Hôn cô ấy một cái.

Xúc cảm tinh tế, quả thực làm cho người ta phát điên.

"Nhóc con... tôi, tôi nhịn không được, hôn một cái thôi được không?" Nhậm Tử Sâm kề trán Thẩm Niệm, một lòng muốn hôn lên đôi môi củ ấu hồng hồng kia.

Thẩm Niệm cảm giác được lực cánh tay của đối phương lại lớn hơn một chút, cô lại đẩy cậu: "Nhậm Tử Sâm! Đừng làm thế!"

Cô hiếm khi gọi tên mình, đặc biệt là tức giận như thế này.

Trái tim Nhậm Tử Sâm lạnh hẳn đi.

Nhóc con thật sự không thích cậu sao?

Lẽ nào cô nhóc thích những chàng trai có nội tâm sâu sắc?

Quả thật cậu không có nội tâm sâu sắc gì cả, ngoại trừ một khuôn mặt ra, cơ bản là không có gì.

Nhậm Tử Sâm lo lắng hai người sẽ hoàn toàn trở mặt với nhau.

Cậu buông Thẩm Niệm ra, chủ nghĩa đàn ông của thiếu niên đang quấy phá, mất hết mặt mũi.

Nhưng cậu càng sợ...

Sợ cậu sẽ giống Nhậm Lăng.

Cưỡng chế quả thật sẽ giúp cậu hoàn thành tâm nguyện, nhưng cũng sẽ đẩy đối phương ra xa.

Thẩm Niệm được tự do, cô đứng lên: "Cậu, cậu... rốt cuộc cậu có muốn học thêm không?"

Nhậm Tử Sâm giống như một đứa trẻ làm sai: "Muốn."

Thẩm Niệm cảm thấy tối nay chắc chắn không thích hợp để tiếp tục học thêm: "Vậy bắt đầu từ ngày mai đi, cậu... không được phép có ý nghĩ như vừa rồi."



Nhậm Tử Sâm cảm thấy mình rất ấm ức, rõ ràng ngay từ đầu cô nhóc tiếp cận cậu trước!

Bây giờ thả thính cô, cô lại không muốn.

"Nhưng tôi nhịn không được." Nhậm Tử Sâm hết sức thẳng thắn.

Thẩm Niệm: "..."

Thẩm Niệm xoay người định đi, Nhậm Tử Sâm đột nhiên đứng lên, nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu, giọng nói khẩn thiết: "Tôi có cơ hội không? Tốt xấu gì cậu cũng cho tôi một cơ hội chứ, bây giờ không thể yêu, vậy tôi sẽ chờ."

Thẩm Niệm rất mâu thuẫn.

Đối với cô mà nói Nhậm Tử Sâm là một sự tồn tại đặc biệt.

Không ai trên đời này giống như cậu, có thể cho cô mạng sống của mình.

Nhưng đồng thời, cô cũng sợ cậu khi lớn lên. Qua vài năm, Nhậm Tử Sâm sẽ trở thành người vô cùng nguy hiểm.

Thẩm Niệm bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Vậy cậu học tập thật tốt, chờ cậu thi vào top 10 lớp, tôi sẽ cho cậu cơ hội."

Cô cho rằng Nhậm Tử Sâm tuyệt đối không có khả năng thi vào top 10.

Điều kiện này chỉ là kế hoãn binh.

Ai ngờ Nhậm Tử Sâm đồng ý: "Được! Cậu nói rồi đấy, không được đổi ý."

Thẩm Niệm gật đầu: "Ừ."

Nhậm Tử Sâm vẫn lo lắng: "Cậu nói lại lần nữa, tôi ghi âm lại."

Thẩm Niệm: "...!!!"

Cuối cùng, Thẩm Niệm bị ép bất đắc dĩ nói lại một lần nữa, Nhậm Tử Sâm ghi âm xong mới hoàn toàn yên tâm: "Cậu đừng đến gần Vương Xuyên quá, tôi không thích."

Thẩm Niệm á khẩu không nói nên lời: "Cậu ấy là bạn cũ của tôi, cậu quản quá rộng."

Nhậm Tử Sâm trầm mặt, vẫn nắm lấy cổ tay Thẩm Niệm, vừa bá đạo vừa vô lý: "Bạn gái tương lai của tôi, sao tôi lại không thể quản."

Thẩm Niệm: "..."

Được rồi, cậu vui là được.

Thẩm Niệm muốn về, Nhậm Tử Sâm vẫn đưa cô đến ngoài cửa biệt thự nhà họ Thẩm, nhìn cô đi vào nhà rồi mới rời đi.

Tâm trạng của Nhậm Tử Sâm xem như tốt.

Sau tất cả, cậu đã thực hiện được một bước tiến lớn.

Cho dù tạm thời Thẩm Niệm không đồng ý làm bạn gái của cậu, nhưng tốt xấu gì cũng đã đặt trước.

Top 10 lớp! Cậu có thể!

Vừa chuẩn bị trở về, một người đàn ông cao lớn từ trong sân nhà mình đi ra, trên người Nhậm Lăng chỉ mặc áo sơ mi, cà vạt lỏng lẻo, xiêu vẹo trên cổ, vẻ mặt lười nhác.

Ông ta đi đến giữa đường, chặn Nhậm Tử Sâm lại, sau đó nhướng mày nhìn một chút về phía biệt thự nhà họ Thẩm, bật cười: "Thằng nhóc thối, con thích cô nhóc nhà họ Thẩm kia như vậy sao?"

Liên quan éo gì đến ông!

Nhậm Tử Sâm định lái chiếc xe điện vòng qua ông ta.

Nhậm Lăng cũng nhìn ra con trai không có ý định "ôn chuyện" với ông ta, bèn nói: "Con cứ "nước ấm luộc ếch" như vậy, khi nào mới theo đuổi được? Vừa rồi bố thấy cô nhóc kia cũng không quay đầu lại, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn con một cái, con bé tức giận à?"

Nhậm Tử Sâm: "..."

Nhậm Lăng lại nói: "Theo đuổi con gái là phải dùng đầu óc, dùng kế sách! Cũng giống như kinh doanh, không từ thủ đoạn."

Bỏ lại một câu, Nhậm Lăng mới đi sang một bên, nhường đường cho con trai.

Đây là sự giáo dục từ gia đình mà ông ta dành cho con trai mình...

Bản thân ông ta cảm thấy rằng một nền giáo dục như vậy là hoàn toàn ok.

Nhậm Tử Sâm: "..."

*

Lời nói của Nhậm Lăng để lại ấn tượng sâu sắc cho Nhậm Tử Sâm.

Vì vậy, trong tuần này, cuối cùng cậu đã nghĩ ra một chiến lược.

Một tuần này, ngày nào Thẩm Niệm cũng mang đến cho Vương Xuyên các món ăn ngon, ân cần hỏi han cậu ấy.

Nhậm Tử Sâm ngây ngẩn cả tuần ghen tuông.

Cậu vừa bận rộn học thêm vừa bận làm ăn, một tuần trôi qua, cả người gầy đi không ít, mái tóc cũng dài ra, có mấy nhúm rũ xuống, có vẻ vừa cô đơn vừa đáng thương.



Tối thứ bảy, Nhậm Tử Sâm chuẩn bị một chai rượu trắng.

Cậu không thực sự uống mà dùng rượu trắng súc miệng, lại rắc một ít rượu trắng trên tóc và áo khoác, xác định trên người toàn mùi rượu, cậu mới đi ra ngoài cửa biệt thự.

Cậu gọi điện cho Thẩm Niệm.

Tối thứ bảy Thẩm Niệm không ra ngoài, trong khoảnh khắc nghe điện thoại, cô liền nghe thấy tiếng say rượu: "Này... Nhóc, tôi, tôi đang ở bên ngoài tiểu khu, tôi muốn gặp cậu."

Nhậm Tử Sâm giả bộ quá chân thực, Thẩm Niệm thật sự cho rằng cậu say.

Một tuần này, tâm tư Thẩm Niệm đều ở trên người Vương Xuyên, mà Nhậm Tử Sâm mỗi ngày đều vùi đầu học tập, cô hoàn toàn không ngờ tên ngốc này lại uống say.

Thẩm Niệm đã mặc đồ ngủ, cô không thay quần áo, đi thẳng ra ngoài tiểu khu.

Cùng lúc đó, Nhậm Lăng vừa đi xã giao về, tài xế vừa nhìn thấy Nhậm Tử Sâm liền hỏi: "Nhậm tổng, thiếu gia đứng ở cửa lớn."

Con trai chắc chắn không quay lại thăm ông ta.

Nhậm Lăng có tính giác ngộ rất tốt: "Dừng xe bên cạnh, đừng để nó nhìn thấy, tôi muốn xem xem thằng nhóc thối này muốn làm gì."

Tài xế: "..." Nhìn trộm à?

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Niệm đi ra khỏi tiểu khu, đến gần Nhậm Tử Sâm, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cậu cà lơ phất phơ đứng đó, ánh mắt vừa chăm chú vừa nhiệt tình.

"Tiểu Niệm Niệm... Tôi..."

Thẩm Niệm giận dữ mắng cậu: "Cậu uống rượu rồi à? Tại sao?"

Người "say rượu", lá gan rất lớn lớn, dù sao sang ngày mai có thể làm bộ mất trí nhớ mà.

Nhậm Tử Sâm không nói hai lời, một tay kéo Thẩm Niệm vào trong lòng, ôm chặt cô, cô mặc bộ đồ ngủ mịn màng, trên người thơm ngát mềm mại, thật muốn cứ ôm mãi như vậy.

"Tiểu Niệm Niệm, tôi thích cậu, trong đầu đều là cậu, vừa thấy cậu đối xử tốt với Vương Xuyên, tôi hận không thể giết cậu ta!"

Thẩm Niệm: "..."

Thiếu niên ôm quá chặt, Thẩm Niệm căn bản không có sức đẩy ra.

Cô quá hiểu Nhậm Tử Sâm, xem ra lần sau nên cách xa Vương Xuyên một chút.

Cũng không phải vì Nhậm Tử Sâm, mà là vì bảo vệ Vương Xuyên.

"Cậu đừng làm loạn nữa, mau buông ra!" Thẩm Niệm đẩy cậu.

Nhậm Tử Sâm cảm thấy đã đến lúc, cậu thoáng buông Thẩm Niệm ra, cúi đầu hôn.

Môi hướng về phía môi, đóng dấu của mình.



Sau đó, vừa chạm đã tách ra.

Làm xong động tác này, Nhậm Tử Sâm đỏ mặt thành tôm chín.

Thẩm Niệm: "..."

Nhậm Lăng núp ở chỗ tối rình rập: "..." ^_^

Con trai tôi có tiền đồ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.