Chương trước
Chương sau
Sáu năm sau, tháng Sáu.

Hai bên đường phố trong khu đô thị chính của thành phố Nam là những cây ngô đồng to bằng thùng nước.

Mùa hè này có vẻ cực kỳ nóng.

Thẩm Niệm mặc một chiếc váy bút chì, bên trên là một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc đen uốn thành gợn sóng. Theo như lời của đồng nghiệp thì cô có khuôn mặt của thiên thần, vóc dáng của ma quỷ.

Cô đứng ngoài cửa tòa nhà của tập đoàn Nhậm Thị, ngửa mặt hít sâu một hơi.

Sáu năm rồi, cô đã trở lại.

Nếu không phải vì công việc, có lẽ cô hoàn toàn không có can đảm để đến nơi này.

Sáu năm nay, cô nghe quá nhiều chuyện về Nhậm Tử Sâm.

Anh cố gắng xoay chuyển tình thế, khiến Nhậm Thị trở thành đỉnh cao trong giới như thế nào, rồi scandal với Tiểu Hoa Đán trong giới giải trí ra sao...

"Là phóng viên Thẩm đúng không? Tổng giám đốc Nhậm của chúng tôi đang họp, phiền cô chờ một chút." Thư ký xinh đẹp gợi cảm, rất nhiệt tình chiêu đãi Thẩm Niệm.

Có thể nói là quá nhiệt tình.

*****

Văn phòng Tổng giám đốc.

Nhậm Tử Sâm không hề có cuộc họp.

Vương Xuyên đỡ cặp kính viền vàng, không rõ trong lòng tổng giám đốc đang nghĩ cái gì.

Mấy năm nay, mỗi phút mỗi giây Nhậm Tử Sâm đều chú ý đến Thẩm Niệm, nhưng anh chưa bao giờ đến gần.

Mỗi tháng thám tử tư đều thường xuyên gửi ảnh của Niệm niệm vào hộp thư của anh.

Thẩm Niệm rất được chào đón ở nước ngoài, có rất nhiều người theo đuổi cô.

Một khi bên cạnh cô có người theo đuổi, Nhậm Tử Sâm liền cố ý truyền ra scandal ở nước ngoài.

Hôm nay còn cố ý để cho nữ nhân viên gợi cảm nhất trong tập đoàn đi nghênh đón Thẩm Niệm.

Dường như anh muốn cho Thẩm Niệm biết, mặc dù cô rời đi nhưng cuộc sống của anh vẫn vô cùng tốt.

Tại sao phải làm thế?

Nhậm Tử Sâm soi mình lên màn hình máy tính.

Người ngoài gán cho anh cái mác "rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc, vậy mà cứ phải dựa vào thực lực".

Một khi tin tức về anh được đưa tin, chắc chắn sẽ đè bẹp tất cả các ngôi sao nam nổi tiếng.

Anh có vô số người hâm mộ nhan sắc.

Nhưng mà, giờ phút này Nhậm Tử Sâm lại không quá tự tin.

Vương Xuyên nhắc nhở: "Tổng giám đốc Nhậm, lát nữa phỏng vấn là phải lên TV, có một số lời... không thể nói lung tung."

Nhậm Tử Sâm không ngờ anh và Thẩm Niệm lại gặp mặt theo cách này.



Anh biết cô đã về nước được vài tháng.

Nhưng cô không hề chủ động chút nào.

Nếu anh không lên kế hoạch, lợi dụng cuộc phỏng vấn lần này để buộc Thẩm Niệm không thể không lộ diện, chỉ sợ cô sẽ không bao giờ xuất hiện.

Để bảo vệ chén cơm, Thẩm Niệm chỉ có thể tới phỏng vấn anh.

Mấy năm nay cô không dùng tiền của Thẩm Văn Phong, hoàn toàn dựa vào việc vừa học vừa làm và học bổng để sinh sống, cực kỳ cứng cỏi.

Nhậm Tử Sâm đứng lên.

Nước hoa Cologne trên người có hơi nồng.

Kiểu tóc được chải chuốt cẩn thận.

Vương Xuyên cứ cảm thấy hôm nay tổng giám đốc... dùng sức quá mạnh.

"Tôi ổn rồi, thông báo cho cô ấy... có thể phỏng vấn."

Nhậm Tử Sâm tựa vào ghế da dành cho tổng giám đốc, điều chỉnh xong tư thế ngồi lười biếng, làm cho mình trông có vẻ thành thục lão luyện.

Vương Xuyên nhíu mày, gọi điện thoại cho người bên dưới.

Không bao lâu sau, Thẩm Niệm dẫn theo người của đài truyền hình lên lầu.

Vương Xuyên nháy mắt với cô.

Thẩm Niệm mỉm cười.

Cô không từ mà biệt, là bởi vì hoàn toàn không biết phải đối mặt với tất cả những chuyện xảy ra bất thình lình kia như thế nào.

Ánh mắt cô nhìn về phía Nhậm Tử Sâm, đôi mắt của anh thâm sâu, như thể liếc mắt một cái là sẽ hút người vào đó.

Lúc này, Nhậm Tử Sâm cũng nhìn cô.

Người đàn ông không nói cười tuỳ tiện, lạnh lùng không chút ấm áp.

Thẩm Niệm cảm thấy quen thuộc, nhưng lại xa lạ.

Khi cô bước về phía trước một bước, thiếu chút nữa thì trật chân, yết hầu Nhậm Tử Sâm căng thẳng, nhưng rất nhanh đã bị anh che giấu.

Camera đã sẵn sàng.

Thẩm Niệm bày ra sự chuyên nghiệp, cô ngồi đối diện Nhậm Tử Sâm, chiếc váy bút chì có hơi ngắn, nhìn từ góc độ của Nhậm Tử Sâm, hoàn toàn có thể nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn không sót một chút nào.

Người đàn ông hơi bất mãn.

Thật sự muốn từ nay về sau cấm Thẩm Niệm phỏng vấn người khác.

Thẩm Niệm nhận được thông tin, cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu, cô đối mặt với Nhậm Tử Sâm, hỏi một cách công thức hoá: "Xin hỏi tổng giám đốc Nhậm, nguyên nhân gì khiến anh bước chân vào lĩnh vực robot thông minh?"

Ngón tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông gõ vào bàn gỗ lim, mắt không chớp nhìn Thẩm Niệm: "Bởi vì người máy.... sẽ không lừa dối."

Thẩm Niệm nghẹn lại.

Cô cứ cảm thấy Nhậm Tử Sâm đang ám chỉ.

Cũng may cô đủ chuyên nghiệp, tiếp tục dựa theo bản thảo đã chuẩn bị sẵn, hỏi: "Vậy tổng giám đốc Nhậm có kế hoạch gì cho tương lai của ngành này không?"

Nhậm Tử Sâm ung dung nhìn cô, không trả lời tiếp mà nói ra lời khiến người ta khiếp sợ: "Vậy không biết phóng viên Thẩm có kế hoạch gì cho tương lai? Phóng viên Thẩm còn nhớ hay không, lễ đính hôn năm đó của em và tôi vẫn chưa được tổ chức?"

Đây là chương trình trực tiếp.

Nhậm Tử Sâm vốn là nhân vật "vạn người mê".

Hôm nay có vô số fan hâm mộ chầu chực trong livestream.

Nhậm Tử Sâm nói ra lời khiến người ta kinh ngạc như vậy, lập tức dấy lên một trận sóng lớn vang dội trên phạm vi toàn quốc.

Đoạn này bùng nổ hơn rất nhiều so với bất kỳ một cuộc phỏng vấn trong chuyên mục tài chính nào.

Bây giờ đạo diễn đang choáng váng.

Vương Xuyên lập tức thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn, cậu ấy soạn tin nhắn gửi cho trưởng bộ phận quan hệ công chúng: [Lập tức công khai mối quan hệ giữa tổng giám đốc và phóng viên Thẩm, nhất định phải kể câu chuyện tình yêu thật chân thực.]

Vương Xuyên không còn là tình địch nữa.

Hiện tại cậu ấy cực kỳ chờ mong Thẩm Niệm và Nhậm Tử Sâm có thể nên duyên.

Tính ra thì...

Sáu năm nay, cậu ấy thật sự bị Nhậm Tử Sâm giày vò không nhẹ.

Tổng giám đốc mượn rượu giải sầu, cậu ấy chỉ có thể ở bên cạnh, tửu lượng được tôi luyện, càng ngày càng tốt.



Phòng phát sóng trực tiếp nổ tung.

"Đ.m! Hướng đi này là thế nào?"

"Hiện trường thổ lộ của tổng giám đốc bá đạo sao?"

"Tiệc đính hôn là cái quái gì vậy? Tổng giám đốc bá đạo có chủ rồi?!"

"Nhưng mà... phóng viên này trông rất đẹp!"

"Ha ha ha ha, trước kia tôi cũng tốt nghiệp Nhất Trung, CP này tôi biết! Hồi cấp 3 bọn họ là mối tình đầu đó!"

"Má ơi! Bị nghẹn thức ăn cho chó rồi!"

"..."

Cuộc phỏng vấn kết thúc trong mơ hồ, Thẩm Niệm bị Nhậm Tử Sâm giữ lại.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, khí thế của người đàn ông vượt xa sáu năm trước, anh ấn Thẩm Niệm lên bàn làm việc, vây chặt cô: "Niệm Niệm, tôi đã thề, cho dù em có yêu tôi hay không, chỉ cần em xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho em."

"Bây giờ em không còn mười tám nữa, chúng ta không chỉ có thể yêu đương mà còn có thể... ngủ."

Thẩm Niệm: "...!!!"

*****

Trong vòng một ngày, toàn bộ cư dân mạng đều biết Thẩm Niệm là vợ chưa cưới của Nhậm Tử Sâm.

Về chuyện này, ngay cả cơ hội giải thích Thẩm Niệm cũng không có.

Cũng không biết Nhậm Tử Sâm nói gì với lãnh đạo đơn vị, lãnh đạo cho Thẩm Niệm một kỳ nghỉ dài một tháng.

Buổi chiều hôm đó, Thẩm Niệm được Nhậm Tử Sâm đưa đến một căn biệt thự mới.

Thẩm Niệm hoàn toàn bị động và mông lung, bị kéo vào trong phòng.

"Niệm Niệm, em xem, đây là phòng cưới của chúng ta, sáu năm trước anh đã bắt tay vào chuẩn bị."

Thẩm Niệm còn đang khiếp sợ, Nhậm Tử Sâm đã ôm người lên lầu.

"Anh muốn làm gì?"

Nhậm Tử Sâm cười khẽ: "Niệm Niệm, anh đã điều tra về em, sáu năm nay em vẫn độc thân, hiện tại em chưa gả anh chưa cưới, chúng ta vừa hay có thể ở bên nhau. Tất nhiên anh phải xác định mối quan hệ của chúng ta càng sớm càng tốt, nếu không thì anh còn có thể làm gì khác?"

Thẩm Niệm: "...!!!"

Cô bị ném trên chiếc giường đôi.

Đến giờ khắc này, cô mới biết, Nhậm Tử Sâm muốn làm thật.

Váy bút chì bị xốc lên, Thẩm Niệm kinh hãi: "Nhậm Tử Sâm!"

Nhậm Tử Sâm đứng dậy, hai ba cái đã cởi sạch chính mình, cố ý hà hơi bên tai cô: "Hửm? Gọi anh làm gì? Nếu em không muốn cưới anh, anh sẽ nhốt em lại."

Thẩm Niệm: "..."

Bộ đồ công sở tội nghiệp bị xé toạc.

Nút áo nằm rải rác trên mặt đất.

Người Thẩm Niệm lạnh lẽo, cô kinh ngạc nhìn Nhậm Tử Sâm, người đàn ông lại cười khẽ: "Sáu năm nay, mỗi buổi tối anh đều muốn làm như vậy, Niệm Niệm, hiện tại anh hoàn toàn có thể một tay che trời, chuyện chạy trốn, em nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Thẩm Niệm: "Ưm..."

*

Suốt đêm.

Thẩm Niệm hầu như không ngủ.

Lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần.

Trong lúc đó, Thẩm Niệm còn mơ mơ màng màng nghe Nhậm Tử Sâm uy hiếp ở bên tai: "Niệm Niệm, anh biết vì sao em rời đi, anh không có cách nào trực tiếp chứng minh tâm ý của mình, vậy thì để cho thời gian chứng minh đi, cho anh cả đời, được không? Hửm? Em không muốn sao? Mà em cũng không có sự lựa chọn khác."

Anh đã hiểu được sự bất an của cô.

Không sao cả.

Quãng đời còn lại còn dài, anh có rất nhiều thời gian.

Mười năm không đủ, vậy thì hai mươi năm, ba mươi năm... Đợi đến khi con cháu đầy nhà, dù thế nào cô cũng có thể hiểu được tấm lòng của anh...

Thẩm Niệm ngủ mãi đến trưa ngày hôm sau.



Cô cố gắng ngồi dậy, tuy nhiên, còn chưa xuống giường đã bị người ta đè xuống một lần nữa.

Nhậm Tử Sâm cũng nằm trên giường, vòng qua eo cô, thì thầm bên tai cô: "Đi đâu thế? Em được nghỉ một tháng, trong thời gian này đừng đi đâu cả."

Thẩm Niệm nghiêng người, giận dữ liếc anh một cái: "Nhậm Tử Sâm, anh quá đáng!"

Giọng nói của cô hơi khàn khàn.

Cuối cùng Nhậm Tử Sâm cũng được toại nguyện, mặc cho Thẩm Niệm trừng anh thế nào cũng được.

Anh không mong cô thật lòng yêu anh ngay bây giờ.

Cái thứ gọi là tình yêu này, vốn không thể cưỡng cầu.

Nhưng tối thiểu, anh biết, trong sáu năm này, Thẩm Niệm được vô số người theo đuổi nhưng chưa từng rung động.

Cho nên, nội tâm Nhậm Tử Sâm cảm thấy cân bằng một cách kỳ lạ.

"Niệm Niệm, hiện tại cả nước đều biết quan hệ của chúng ta, em còn có thể chạy trốn đi đâu?" Nhậm Tử Sâm lại nói: "Tháng sau sẽ đính hôn, đợi đến khi váy cưới được may xong thì kết hôn luôn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đứa con đầu lòng của chúng ta sẽ được sinh ra vào năm tới."

Thẩm Niệm: "..." Má nó đứa con đầu lòng được sinh ra vào năm tới, hình như tên này sắp xếp rõ ràng hết rồi.

*

Một năm rưỡi sau, Thẩm Niệm nằm trong phòng sinh VIP, nhìn đứa con trai có khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong đầu lại nhớ tới lời Nhậm Tử Sâm nói lúc trước.

Quả nhiên, đứa con đầu lòng của họ thực sự được sinh ra.

Thẩm Niệm cảm thấy thật vi diệu.

Từ nhỏ Thẩm Niệm đã không có nhà.

Đối với cô, nhà chưa từng hoàn chỉnh

Nhưng nhìn em bé, cô đột nhiên ý thức được, nhà... chính là ở bên người mình thích, có thêm một đứa con chung thì sẽ càng hoàn mỹ.

*****

Mười năm sau, Nhậm Tử Sâm vẫn cưng chiều vợ như cũ.

Anh đã trở thành một người yêu vợ được công chúng công nhận.

Hai mươi năm, ba mươi năm... Đến khi con cái của bọn họ thành gia lập nghiệp, Nhậm Tử Sâm vẫn còn ở trên bảng xếp hạng người nổi tiếng chiều vợ.

Sau đó, Thẩm Niệm mới hiểu được, thì ra, thứ dễ thay đổi không phải là tình yêu, mà là con người.

May mắn thay, cô đã gặp được người đàn ông này, phần còn lại của cuộc đời vẫn yêu cô như thuở ban đầu.

- -----KẾT THÚC------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.