Cậu cứ vậy ngủ miết đi cho đến tối ngày hôm sau.1 ngày,đúng 1 ngày cậu không tỉnh dậy.Cứ ngủ im trên giường,khuôn mặt mang dáng vẻ nhẹ nhõm.Nhưng nhìn cậu cứ an tĩnh như vậy,không tỉnh lại,không nói một lời lại càng khiến những con người kia trái tim như bị ai đó bóp nghẹn.Họ tự trách,họ khóc,họ tức giận,họ suy nghĩ,đắn đo.Suy cho cùng tất cả đều vì cậu.Cậu ngày thường náo loạn,phá phách họ cũng chỉ cười rồi cho qua không một lời trách móc.Nhưng nhìn cậu hiện tại họ lại trách cậu rất nhiều.Tại sao lại không nói? Tại sao lại thay đổi? Tại sao lại giấu diếm,che đậy đi sức khỏe bản thân? Tại sao lại làm như vậy?Rốt cuộc là chính bản thân họ đã làm gì để cậu tự dưng lại xa cách với họ như vậy? Nguyên nhân là từ đâu?.........
- Ưm........ đây là đâu vậy? Toàn mùi thuốc khử trùng,thật nồng.
- Vậy đây chắc là bệnh viện rồi.Mình ngất đi sao?
- Thật yếu đuối.Mình đúng là vô dụng,lại làm phiền đến mọi người rồi.
Cậu nằm đó nước mắt chảy dài hai bên gò má.Cậu không muốn khóc nhưng cảm xúc lại không thể kiểm soát được.Sống lại thêm lần nữa cậu tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ lên,có như vậy sau này mới có thể lo cho bản thân mình được.Nhưng đâu phải ai cũng gồng được mãi.Có lúc mạnh mẽ thì cũng sẽ có lúc yếu đuối.Con người có cảm xúc chứ không phải robot với sự lập trình có sẵn.Đôi khi khóc không phải là xấu mà đó là sự giải tỏa cảm xúc cho chính bản thân.Chỉ khác là có người bên cạnh bản thân sẽ được an ủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dua-con-rieng-nhu-toi-chi-muon-lam-ca-man/3600563/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.