Dương Hạ Vũ là đứa con thứ 3 trong nhà.Từ nhỏ đã ốm yếu nên được ba mẹ chăm sóc rất kĩ,có thể nói rằng như nâng trứng hứng hoa.Ba mẹ luôn yêu thương cậu hết mực nhưng với hai người anh thì lại khác.Đặc biệt là với anh thứ,anh rất ghét cậu hận cậu không biến mất khỏi gia đình mình.Từ khi cậu xuất hiện thì mọi yêu thương đều đồ dồn lên cậu và không ai còn để ý đến anh.Mọi sự ấm áp đều dành cho cậu còn những lời mắng lại đổ cho anh.Ba mẹ thường hay nói với anh rằng “con là anh lớn nên hãy nhường em một chút.Em con từ nhỏ sức khỏe đã không được như con”.Một câu nói tưởng chừng vô hại lại khiến con mình lệch lạc suy nghĩ, khiến chúng tự nnhìn sẽ thu mình vào.(một chút ngoài lề)
Một buổi sáng nọ ở Dương gia,khung cảnh thật ấm áp,không khí yên bình tĩnh lặng.Hạ An vẫn còn thiu thiu ngủ trên giường mặc kệ thời gian đã sắp muộn học.Không phải không đặt báo thức mà do cậu đã ném đồng hồ vào bờ tường khiến nó vỡ tan thành từng mảnh.
- Mịa kiếp kêu rõ lắm điếc cả tai./cậu bực dọc chửi rủa/.Đó không phải là lần đầu mà đã rất nhiều lần như vậy rồi.Tính cậu rất xấu không phải ai không biết.Được sủng sinh kiêu,luôn phá phách,đập phá mọi thứ.Chỉ cần nhìn không vừa mắt là lập tức phá hết,không cần biết là của ai hay đó là thứ gì.
Lúc này phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa của chị giúp việc: -Cậu chủ ông bà chủ gọi cậu dậy ăn sáng rồi còn đi học.Cậu chủ cậu dậy chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dua-con-rieng-nhu-toi-chi-muon-lam-ca-man/3600553/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.