“Bà nội rất tốt với con, nhưng nhà quá nghèo, chúng con liều mạng đánh cá, bán cá, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, lúc nào cũng đói meo.”
Một giọt nước mắt lạnh buốt rơi xuống mu bàn tay ta.
Ta giả vờ như không thấy.
Giọng bà run run hỏi ta:
“Hồi nhỏ, con sống rất khổ sao?”
Ta gật đầu, “Ăn không no mặc không ấm là chuyện thường, trong làng còn có người luôn bắt nạt con và bà nội, sau này bà mất, con chỉ còn lại một mình. Có người muốn bắt nạt con, con liền bôi khắp người tanh hôi, lại còn bôi đen xì vàng khè, thế là chẳng ai muốn bắt nạt con nữa.”
Ta ngẩng đầu, “May mà, mọi chuyện rồi cũng qua!”
“Ta gặp được Bệ hạ đối xử với ta rất tốt, còn có ma ma, còn có Hồng Diệp, còn có Hoàng hậu không tốt lắm, thật ra cũng không tệ, Hoàng hậu cũng không đến nỗi nào.”
Nàng nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
“Đứa nhỏ ngốc.”
11
Mùa đông đến, kinh thành đón trận tuyết đầu tiên.
Ta năn nỉ Triệu Diễn đưa ta đi chơi tuyết.
Nhưng chàng nói gì cũng không đồng ý.
Ta bĩu môi giận dỗi chàng.
Chàng không chịu nổi ta làm nũng mè nheo, cuối cùng cũng mềm lòng.
Bụng ta ngày càng lớn.
Cả người cũng tròn trịa hơn không ít.
Đạn mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doi-nay-ta-khong-nghe-ai-ca/3741661/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.