Chương trước
Chương sau
Dù sao thì tất cả chúng ta cũng đều không thể sống mà rời khỏi thế giới này.
__________
Tư Không Đồ đưa một chén trà hoa oải hương cho cô: "Em không nhất thiết phải vội vàng như thế chứ, cũng không phải lần một hai lần liền nhớ lại được mấy chục năm cuộc đời được, sự tiếp thu của người có hạn mà."
Hạ Vong Cơ cầm lấy chén trà, ưu nhã uống, trầm tư suy nghĩ: "Không phải nhớ lại càng sớm càng tốt sao?"
Anh lắc đầu, không đồng tình với ý kiến của cô: "Không hẳn, có những thứ quên đi được thì lại càng tốt."
Đúng vậy, không phải thứ gì bị lãng quên cũng đều xấu, có những ký ức tốt nhất là đừng nhớ lại làm gì. Đôi khi con người ta lại mang trong mình quá nhiều chấp niệm, càng đau thương lại càng nhớ rõ, càng tự dằn vặt.
Cả cuộc đời có trăm ngàn thứ làm chúng ta hạnh phúc, nhưng chỉ cần một lần đau thương, liền coi như cuộc đời đó chẳng còn ý nghĩa gì. Tại sao phải như vậy?
Một cánh hoa đào còn cố gắng ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời nó để tỏa sáng cơ mà. Nhìn vào sự thật mà nói thì chả có ai đủ bản lĩnh để làm bạn tổn thương cả, mà là do bạn cho phép họ làm điều đó,
Chẳng hạn như trong tình yêu, phản bội gì gì đó, đau lòng thôi, đừng đau thương. Đau cho thời gian bản thân bỏ ra, đau cho tình yêu mình dành cho họ, đau cho sự chân thành của bản thân, đừng đau thương vì mất đi họ, phản bội chính là không xứng đáng được bạn yêu thương nữa.
Cho nên là cố gắng nhớ lại quá khứ đã quên đi là điều bất đắc dĩ nhất, chọn quên đi một điều gì đó hẳn là đã suy nghĩ rất nhiều, phản bội lại quyết định của bản thân chính là gián tiếp phản bội bản thân mình.
Cô biết điều đó, nhưng Hạ Vong Cơ ghét sự mông lung hiện tại, nó khiến cho cô cảm thấy bất an, giống như đám sương mù dần dần cắn nuốt lấy một linh hồn thuần khiết rồi ăn trọn nó.
Dù sao cũng không thể trốn chạy mãi được, rốt cuộc phải tàn khốc như thế nào cô mới chọn quên đi, rời khỏi một thế giới như vậy. Cô cần biết, cần phải biết tất cả, có tội thì phải trả giá mà, về rồi thì lấy lại tất cả đi.
"Anh hi vọng tất cả những gì em nhìn thấy trong kí ức của mình, hãy dùng một cách trực quan nhẹ nhàng nhất để chấp nhận nó, coi nó như là một trải nghiệm để học hỏi đi." Tư Không Đồ bất đắc dĩ khuyên nhủ.
"Được, em hiểu."
"Nhưng hiện giờ thì không thể tiếp tục được, em cần thời gian để tiếp nhận, anh cũng cần thời gian để sắp xếp những thứ cần thiết."
Đây có lẽ chính là cách tốt nhất ở hiện tại. Cô không biết tại sao bản thân lại tin tưởng anh, nhưng Tư Không Đồ cho cô cảm giác gần gũi, thân thiết.
Trước đây có lẽ là cả hai đã rất thân, rất rất thân...
Hạ Vong Cơ yên lặng bước theo Tư Không Đồ ra ngoài, nhìn lấy thế giới chứa đầy sự lạ lẫm. Nó thậm chí còn tân tiến hơn những gì mà con người nghĩ ra được.
"Em có thể xem như đây là mức tiến hoá cao cấp nhất, con người đã mất hàng tỷ thiên niên kỉ để có được như vậy. Đây là lãnh địa của thời không hiện đại, còn tinh cầu phía bắc kia, Phong Vân chính là thế giới của riêng em."
Ha Vong Cơ nhướn mày, cô biết, thế giới này nếu được xem như một miếng bánh, thì sẽ được cắt thành sáu mảnh. Mỗi một mảnh sẽ do một gia tộc nắm giữ, mảnh cuối cùng thuộc về Liên Minh.
Trong những năm gần đây, kẻ kế thừa của mỗi gia tộc luôn được đổi mới, và không phải ai cũng làm tốt như tổ tiên của họ, cho nên đây chính là cơ hội tốt để Liên Minh bành trướng.
Liên Minh giống như một tổ chức đại diện cho sự công bằng của Tinh Tế, nhưng biến chất thành thế lực có mưu đồ năm toàn quyền, lũng đoạn cả ngân hà. Và, nó không phải thứ tốt lành gì.
Làm gì có kẻ nắm quyền nào mà từ bi đâu chứ.
Đến tận bây giờ, người đứng đầu Liên Minh cũng chưa từng lộ mặt, không giới tính, không tên tuổi, và thậm chí có phải người của Tinh Cầu hay chưa cũng chưa chắc.
Nếu trước đây, sự hợp tác giữa các Gia tộc với Liên Minh là hợp tác một ăn một, có nghĩa là chia đôi, không hơn không kém. Nhưng sau này chỉ còn Tư gia và Kim gia còn có thể ép Liên Minh làm vậy, thì ba gia tộc còn lại chỉ còn có thể chịu cảnh bảy ba.
Hạ gia trước kia đứng ngang bằng với Tư gia và Kim Gia, sau khi Hạ Vong Cơ rời đi, nguồn tài nguyên do Tư Không Đồ mang đến bị rút cạn, sự điều hành lệch lạc, nói chung, thảm không thể thảm hơn.
Nếu không phải Phong Vân có sự nhúng tay của Tư gia, sợ là đã sớm phải cống nộp cho Liên Minh từ lâu rồi.
Sự thụt lùi của Hạ Gia khiến cho con dân trên tinh cầu Phong Vân ngày một khó khăn, bòn rút tài nguyên, cung cấp nhân liệu không đúng với số lượng đã định, một số nhu phẩm thiết yếu bị cắt xén.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.