Cuối cùng là do Mộ Bạch nhàm chán muốn ra ngoài, mà cũng do Hạ Vũ nhàm chán nên mới kéo hắn lại hàn huyên tâm sự. "..." Kim Taehyung tỏ vẻ không tin! ... Tiếng gió xào xạc, mây đen bao trùm cả khung cảnh tươi đẹp, duy chỉ có tiếng cười vang lên, vang cùng với tiếng lên đạn. "Không cần ống giảm thanh" Kim Taehyung hắn cũng chẳng giấu diếm gì, lô hàng đi Trung Đông của hắn, muốn nhúng tay vào phá huỷ sao? Ngu ngốc. Hạ Vũ đứng cạnh bên nhàn nhạt nhìn, không hứng thú, cũng chẳng nổi lên dáng vẻ bao dung tội nghiệp đối với những người đang quỳ dưới kia. Bao dung độ lượng với kẻ phản bội mình chính là đang tàn nhẫn với sinh mạng của bản thân. Dây thừng trói chặt, khăn đen trong miệng, bọn chúng chỉ có thể phát ra tiếng 'ư ử' hèn mọn, trông thống khổ bất kham như vậy. Không phải ai Kim Taehyung cũng tình cờ 'cứu vớt' cái mạng éo le của bọn họ. Hắn thu nhận người, bán mạng cũng phải trung thành. Hắn không bảo đảm cho họ cả đời lành lặn, theo hắn thì còn quý mạng sống như vàng sao? Bán mạng vì tiền, còn đòi hỏi hắn sẽ bảo toàn tính mạng cho bọn họ? Tuy nhiên, người thân, vợ con sẽ nhận được khoản tiền trợ cấp và có người bảo vệ họ an toàn. Làm nghề này thì chính phủ đã chẳng đi chung đường với bọn họ rồi, ngoài hắn ra, chẳng ai tình nguyện bảo vệ chúng đâu. Hắn không nhúng tay vào chính trị, càng không can thiệp vào mấy cái chức vị trong nội bộ của chính phủ. Nhưng không thể phủ nhận rằng Kim Taehyung lại nắm giữ một cái ghế vô cùng cao. Không phải chức vị, mà là địa vị. Kim Taehyung mang vũ khí bán ngang cho cả quân đội cùng với phản động. Tương phản như thế, hắn không quan tâm, chỉ cần bên nào tiền nặng hơn liền giao hàng cho bên đó. Chơi trò khốn nạn như vậy đấy, rồi sao chứ, vẫn cứ phải nhả tiền ra thôi. Tiếng súng vang lên liên tục bốn lần rồi ngừng hẳn. Nhưng người dưới sàn lại không chết, hơi thở thoi thóp. Nhìn vị trí lủng đạn gần ngay cạnh tim, bọn chúng không ngừng run rẩy. Hạ Vũ:... Trước cái chết, ai cũng đột nhiên trở nên quý trọng mạng sống. "Bạch Mao* sau nhà vẫn còn chưa có gì ăn" quăng lại một câu không đầu không đuôi rồi đứng dậy nắm lấy tay Hạ Vũ rời đi. *Bạch Mao: nó là con hổ màu trắng, thân hình cường tráng, không phải mèo, nó tuyệt đối không phải mèo. Hắn xử người vô cùng tàn nhẫn, dùng cách cực đoan nhất để lấy đi tính mạng của người khác, càng là người đi theo hắn, phản bội chết sẽ càng thảm càng đau đớn. Vậy tại sao cần bắn? Nghe cho vui tai. Bọn chúng sẽ được đưa vào phòng tối. Dùng cách 'biến thái' nhất để hành hình. Kim Taehyung không cần chúng nói ra người phía sau sai sử là ai, hắn không cần hỏi những điều vô nghĩa như thế. Nếu muốn biết, sẽ trực tiếp ra tay, tin tưởng người khác, chi bằng tin tưởng chính mình. Vũ khí cấm Kim Taehyung giao qua biên giới phía Nam Trung Quốc, lô hàng lần này giao chính trong không phận của hắn, không có kẻ nào chê cuộc sống quá dài mà nhúng ta vào. Tuy nhiên, người hắn cử đi Myanmar (Miến Điện) lại gặp vấn đề. Trên danh nghĩa là đến tìm loại ngọc trước đây xuất hiện ở Vụ Lộ thuộc nhánh sông Irrawaddy*, nhưng thực tế lại ngầm trao đổi đổ thạch**. * Irrawaddy: là con sống lớn ở Myanmar. ** Đổ thạch là loại thạch ở trong đá, có thể kiếm trên google để biết thêm về nó, dễ phá sản lắm. Đổ thạch dựa vào kinh nghiệm một phần, chín phần còn lại chừa cho may mắn, một đêm phất một đêm bại, cho nên câu 'một đao thiên đường, một đao địa ngục' từ đó mà ra. Kim Taehyung đồng ý bỏ ra số tiền không nhỏ để mua lại một 'cục đá', trên đường quay trở lại Trung Quốc, gặp phải trở ngại, hắn cần đích thân đến, bởi vì... Vu Dịch đang ở đó. "Nôn nóng rồi" Kim Taehyung ngồi trên ghế tựa tại khách sạn Esparedo Lakeview, thuộc trung tâm của Yangon, Myanmar. Tay kẹp điếu thuốc, vẫn hình ảnh đó, bật lửa bạc 'cạch cạch' vang lên. Người đối diện nhìn còn trẻ tuổi, da trắng, môi đỏ, mái tóc đen nhánh, cười đến vô cùng lưu manh, nói: "Không nôn nóng không nôn nóng." "Vu Dịch, đến Myanmar cũng nhanh đấy" Kim Taehyung dáng vẻ cũng ngả ngớn trả lời. Sẽ chẳng ai biết được hai thế lực đấu đá nhau bao nhiêu năm, lại là bạn bè của nhau, chơi thân với nhau. Trớ trêu như vậy, cũng không hẳn là không tốt. "Phải không? Ngọc rất đẹp" Vu Dịch cầm ly Russo - Baltique* bên cạnh ngửa cổ uống sạch. Bàn ăn này hắn trả tiền đấy, không uống rất phí. *Russo - Baltique: giá 1,3 triệu USD, phần chai được thiết kế từ 3kg vàng cùng với 3kg bạc, phần nắp chai có hình đại bàng của Nga nạm kim cương. "Chơi đủ rồi, tao sẽ trở về" Kim Taehyung không đầu không đuôi dời chủ để. Vu Dịch lần này thất thố, sặc rượu đến mặt và tai đều đỏ "Gì cơ? Mày nỡ để bé cưng của mày trở về à?" Kim Taehyung cầm mấy chai rượu trên bàn, tao nhã rót vào trong ly của mình, ngửa cổ uống, đến khi rượu chảy xuống yết hầu, từ từ đốt cháy cổ họng mới trả lời: "Có lẽ vậy, dù sao nếu đã nhớ lại, cũng chẳng cần trốn tránh nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]