Nam Cung Hàn bế Tôn Ngọc Nhi trong lòng, đứng trước cửa nhà trọ lớn. Cửa đã đóng chặt, cũng không thấy treo đèn trước cửa chính.
Tôn Ngọc Nhi từ trong chiếc áo choàng ló đầu ra, mắt xem xét xung quanh, lại nhìn nhà trọ trước mắt thấy đã đóng cửa, nàng nhíu mày trừng mắt:"Đây là cái nhà trọ thứ tư rồi!" Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Đi đếnhai, ba cái nhà trọ để nghỉ ngơi, thì đều bị đóng cửa cả!
Nam Cung Hàn cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy Tôn Ngọc Nhi không vui, bản thân hắn cũng rất khó chịu. Đi cả canh giờ, muốn tìm cái nhà trọ để dừng chân, vậy mà đều đã đóng cửa, hắn thì không sao, nhưng Ngọc Nhithì không thể ngủ ngoài đường được. Nam Cung Hàn ngẩn đầu nhìn lên bầutrời đã tối đen, nhưng vẫn còn chiếu rõ ánh trăng trên cao, ánh sáng lờmờ màu trắng như cái bóng trải rộng cả con đường, trời vẫn chưa khuyađến mức các nhà trọ, dịch quán phải đóng cửa! Vậy thì sao... ?
Nam Cung Hàn mang theo sự nghi hoặc bước đến cửa lớn, tay gõ liên tục,phát ra âm thanh lớn giữa đêm khuya. Ngạc nhiên với hành động của NamCung Hàn, Tôn Ngọc Nhi bắt lấy tay hắn, không cho hắn gõ.
"Không cần gõ nữa! Chúng ta đi chỗ khác đi" Đùa gì chứ! Đóng cửa thìthôi, đi kiếm chỗ khác là được. Đâu cần làm phiền người ta như vậy. Thấy Nam Cung Hàn còn chưa chịu đi, Tôn Ngọc Nhi lấy làm lạ, nắm lấy góc áohắn mà giật: "Sao ngài còn chưa đi?" Quan sát thấy vẻ mặt Nam Cung Hànvẫn im lặng như thường, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-kieu-the/753863/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.