Đau quá! Nam Cung Hàn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, không chỗ nào là không đau.
Kì quái...Sau hắn lại cảm thấy...Hình như là rất...đau?Không đúng...Hắn làm sao có cảm giác đau?
Hắn đã chết rồi không phải sao? Nam Cung Hàn khó khăn mở mắt ra, trước mắt hắn là thứ ánh sáng kì lạ?
Đến khi nhìn lại, chỉ thấy xung quanh tường là vải nâu. Hắn đang nằm trên giường tấm da hổ...Đầu thì rất khó chịu...
Bàn ghế gỗ...Với chỗ đựng vũ khí...Giá sách bản đồ...Áo giáp bào được đặt một bên...
Nam Cung Hàn nhìn những thứ mình đang thấy thì không khỏi kinh ngạc.
Đây rõ ràng là lều trại?
Sao hắn lại ở lều trại? Đây là chuyện gì?
Trần Đồng đâu? Ngạo nhi cả Uyển Nhi nữa?
Nam Cung Hàn chỉ thấy đầu óc mơ hồ, những điều này hoàn toàn xa lạ với hắn.
"Vương Gia? Ngài đã tỉnh?" Từ bên ngoài một bóng dáng mặc giáp bạc đivào, tuổi chỉ chừng hai mươi, khuôn mặt cương nghị đầy phiền não nhưngkhi thấy Nam Cung Hàn thì mắt phát sáng lên.
Khi Hàn Cung Hàn nhìn thấy người trước mắt thì không khỏi sửng sốt.
"Lưu Bằng?" Sao có thể là hắn?
"Đúng là là thần đây!" Lưu Bằng nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn Nam Cung Hàn: "Vương Gia. Ngài không sao chứ?"
"Lưu Bằng? Làm sao có thể?" Nam Cung thì thầm trong miệng, ánh mắt khó tin nhìn vào người đứng trước mắt.
Lưu Bằng rõ ràng đã tử trận trên sa trường, sao lại ở chỗ này?
"Vương Gia. Ngài ngất đi đã được hai ngày rồi. Thật sự khiến bính lính rất lo lắng"
Lưu Bằng đi về phía trước, thoáng lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-kieu-the/753856/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.