Y ngồi xuống cạnh giường, cầm lên mắt cá nhân như ngọc.
Làn da nàng trắng nõn trơn mịn, xúc cảm mềm mại, cẳng chân bắp chân cân xứng, tinh tế thon dài.
Lòng bàn tay y nóng rực, lực đạo vừa phải, mang theo nội lực tiến vào kinh mạch huyệt vị, giảm bớt đau đớn trên người nàng.
Lục Khanh ở dưới đèn ngắm nhìn gương mặt tuấn mĩ, chăm chú, nỗ lực nhẫn lại xúc động muốn nhào lên ôm hôn y, nhẹ nhàng mở miệng.
" Ngày mai, ngài nhớ sai người dựa theo khế ước, đi xưởng đóng tàu của Tô Diệc Thừa một chuyến. "
" Ngày mai? "
Lục Khanh khẽ nhếch môi: " Tất nhiên là càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng nha. "
Quân Diễm Cửu nhịn không được nói:" Dùng chính thuyền của hắn đoạt tài nguyên của hắn, công chúa cũng thật ác."
Lục Khanh cười nhạo một tiếng: " Chẳng lẽ ngài muốn nhân từ nương tay với hắn sao."
Quân Diễm Cửu ánh mắt khẽ động, cười cười không tỏ ý kiến.
Rộng lượng nương tay? Trong từ điển của Quân Diễm Cửu y không có từ này.
"Công chúa cho rằng hắn sẽ làm theo khế ước sao? "
Lục Khanh lười biếng nói: " Hắn cho thì cho, không muốn cho, cũng phải cho. ngài nghĩ bản công ta có việc gì là an bài không thành? "
Dù nàng đang nhắn mắt dựa nghiêng trên giường nhưng khí thế lại mạnh mẽ kinh người.
Quân Diễm Cửu hơi dừng tay. Giây lát, y thử nói:" Tuy không biết Tô đại nhân cùng công chúa có thâm cừu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/2613614/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.