Những lời này vừa thốt ra, không khí trong đình đột nhiên ngưng trệ.
Sắc mặt Tô Diệc Thừa đã đen đến mức không thể đen hơn.
Một người địa vị cao như hắn, lại được người người cung phụng, là thiên chi kiêu tử, nào đã từng chịu qua nhục nhã như vậy?
" Đốc Công đại nhân, ngài quá lời rồi. Chưa biết rõ ràng chân tướng phía trước liền luận tội bản quan một cách nhục nhã như vậy, thật mất phong độ đi."
" Ý tứ của Tô đại nhân, là bổn Đốc Công vu oan cho ngài?"
Y ngữ khí nhàn nhạt, lại làm người khác trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ.
Những người quen biết y đều hiểu đây là điềm báo y sắp nổi thịnh nộ.
" Hôm nay bổn Đốc Công đến đây chính là chờ một lời giải thích, khi nào Tô đại nhân đưa ra lời giải thích thoả đáng, ta lập tức rời khỏi Tô phủ."
Nói đến đây liền có hai Xưởng vệ chuyển đến một cái trường kỉ bằng gỗ tử đàn đặt giữa phòng khách. Y thong thả ung dung ngồi xuống, rất nhanh lại có một Xưởng vệ dâng y một ly trà.
Tô Diệc Thừa run rẩy khoé miệng.
Tên này là cư nhiên...ở trong phủ hắn ăn vạ?
Ở phía bên kia.
Lục Khanh cùng Mạc Ly đang đứng bên miệng giếng.
Trước mặt Mạc Ly, Lục Khanh chẳng thèm giấu diếm, trực tiếp ném cho hắn một cái xẻng.
" Đào đi."
Mạc Ly không nói hai lời liền men theo dây thừng đi xuống.
" Mạc Ly, sao rồi."
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/2613602/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.