" Vốn dĩ công chúa chẳng có pháp thuật, không có cách hái cả bầu trời sao. "
Lục Khanh chớp chớp con mắt.
Y khẽ cười, vẫn muốn trêu chọc nàng " Như vậy đi, nếu công chúa thật sự có thể hái sao xuống, nô tài sẽ theo người, thế nào? "
Không nghĩ tới Lục Khanh thật sự lấy trong túi ra một viên đá mài giũa bóng mượt.
" Đây là một ngôi sao đó, những thứ ngài nhìn thấy sáng lấp lánh vào ban đêm, thực ra đều rất xấu. "
Lục Khanh nói: " Viên đá này nha, là khi ta lên năm ước nguyện với phụ hoàng. Vì để tìm được nó, người đã dán cáo thị suốt ba tháng, cuối cùng trong một xóm nhỏ vào ban đêm có một ngôi sao rơi xuống, bọn họ liền lập tức dâng lên cho phụ hoàng. "
Quân Diễm Cửu không nghĩ trường hợp này. Không đúng, nàng nói khi nàng năm tuổi?
Nếu trước mắt là một vị công chúa giả, tại sao nàng có thể biết rõ sự việc khi công chúa năm tuổi?
Quân Diễm Cửu lại nhìn nàng, ánh mắt trở nên khó hiểu.
Lục Khanh biết y đang tính toán trong lòng, ăn nốt miếng dưa liền tìm giếng rửa tay, thuận tiện lau miệng sạch sẽ.
Nàng lại phân phó một vài người thu hoạch trái cây xuống, một ít chuyển đến Kiêu Dương Điện, số còn lại đưa đến tửu lầu, hoa quả chất đầy mấy xe lớn.
" Tô Diệc Thừa gần đây đang làm gì? " Lục Khanh thuận miệng hỏi một câu.
Quân Diễm Cửu mở miệng: " Ngày mai tửu lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/2613561/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.