Có đi mà không có lại là bất lễ.
(Câu gốc là 来而不往,非。 trích từ câu礼尚往来,来而不往非礼也。
Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã.
Có nghĩa là lễ nghĩa coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại là bất lễ.)
Lát sau hắn nhìn sang Tiểu Phúc Tử đang gặm dưa hấu ở đối diện điềm đạm phân phó: "Công chúa gần đây hình như có hứng thú với châu báu ngọc thạch, lát nữa đem mỏ phỉ thúy ta lấy được tháng trước đem tặng người đi."
Tiểu Phúc Tử tròn mắt nhìn: "Gia, thứ này không phải ngài hao tâm tổn trí, vất vả tìm kiếm tốn mất cả trăm ngàn lượng mới có được sao?"
Quân Diễm Cửu liếc xéo: "Ngươi nói nhảm nhiều vậy để làm gì?"
Tiểu Phúc Tử vội vàng "Vâng" một tiếng, lật đật chạy đi.
Không bao lâu sau Tiểu Phúc Tử quay về, dở khóc dở cười.
"Gia, công chúa không nhận."
"Không nhận?" Quân Diễm Cửu có chút ngoài ý muốn.
Nữ hài kia gần đây vẫn luôn chăm chỉ kiếm tiền, chỉ cần làm sẽ sinh lời, nhìn qua chính là bộ dạng mê tiền, cho nàng một mỏ phỉ thúy, nàng lại không cần?
Hắn nhíu mày: "Ngươi có nói là mạch phỉ thúy không?"
"Có nói." Tiểu Phúc Tử ôm mặt: "Nhưng công chúa bảo không cần, như thế chẳng khác nào dùng tiền vũ nhục người, nói người chính là đơn thuần muốn đối tốt với gia."
Quân Diễm Cửu ánh mắt khẽ động, phất tay: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Tiểu Phúc Tử đi rồi, Quân Diễm Cửu lâm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/2613525/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.