Trong thư phòng, một thân ảnh xanh nhạt khẩn trương ngồi trước án kỉ, trong tay nắm chặt một cái khẩu cầm.
Ngay lúc hai người vừa vào đến cửa, tiếng khẩu cầm du dương truyền đến.
Một bài dân ca Khương quốc.
Khương Duy khép hờ đôi mắt, ngón tay thon dài nhịp nhàng đè lên khẩu cầm, cả người toả ra một cổ ưu thương nhàn nhạt.
Lục Khanh nhìn hắn, suy tư.
Nhưng Khương Noãn lại giương đôi mắt hổ phách to tròn nhìn chằm chằm hắn, nỉ non: "Ca ca."
Kỳ thật Khương Noãn cũng chưa từng nghe qua Khương Duy thổi khẩu cầm.
Khi nàng sinh ra, Khương Duy đã sớm không còn nữa, còn lại trong cung chỉ là chiếc khẩu cầm nhỏ kia.
Bởi vì làm bằng trúc nên thân cầm đã loang lổ.
Khương Noãn thường xuyên ngắm khẩu cầm, tưởng tượng ra bóng dáng ca ca khi thổi nó.
Trong tưởng tượng, gương mặt ca ca mơ hồ, chỉ có một bóng hình.
Nhưng bóng hình trong tưởng tượng của nàng lại hoàn toàn trùng khớp với thanh niên trước mắt.
Tiếng nhạc im bặt, Khương Duy nhìn thấy Lục Khanh, buông cầm xuống, đứng lên hành lễ.
"Công chúa."
"Miễn lễ."
Lục Khanh bước tới: "Ngươi biết thổi khẩu cầm sao?"
Khương Duy cười đáp: "Rảnh rỗi không làm gì, tiêu khiển mà thôi."
Lục Khanh nhìn hắn chằm chằm, ya tứ sâu xa: "Đây không phải nhạc cụ của Bắc quốc, ngươi làm sao biết?"
"Đúng vậy, đây là nhạc cụ Khương quốc. Cầm là do một bằng hữu người Khương cùng trường tặng ta, khúc nhạc này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/2613484/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.