Chương trước
Chương sau
"Là Cửu Cửu, không sợ."

Thân mình Quân Diễm Cửu khẽ run lên.

Đối với sự ấm áp nhu vậy, chỉ sợ lồng ngực hắn có được bao phủ bởi hàng ngàn, hàng vạn lớp băng dày đi chăng nữa cũng sẽ bị tan chảy ngay lập tức.

Giọng hắn khàn đi, hỏi: "Vì sao không sợ?"

Vừa nói vừa không tự chủ được nâng cằm nàng lên, hai bàn tay bao bọc lấy hai má mềm mại, sau đó lại duỗi tay luồn vào trong mái tóc đen dài.

Lục Khanh ngước mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp giống như quả hồng chín đỏ: "Bởi vì là chàng mà, là Cửu Cửu của ta...của ta."

Hai chữ phu quân kia quả thực rất khó nói ra, nàng lại thẹn thùng áp mặt vào người hắn.

"Cái gì của nàng?" Hắn xoa xoa đầu Lục Khanh.

"Của ta chính là của ta, chàng hỏi nhiều vậy làm gì, dài dòng." Tiểu công chúa mất kiên nhẫn lẩm bẩm, say đến sắp bất tỉnh, hai tay siết chặt eo hắn, dường như sợ chỉ cần buông tay hắn sẽ chạy mất.

Quân Diễm Cửu: "..."

Hắn nghĩ gì mà lại đi nói chuyện với một con ma men chứ?

"Công chúa uống say rồi, nô tài đưa người về phòng." Hắn khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn ban đầu.

"Được rồi."

Lục Khanh tuy có đáp lại, nhưng hai tay vẫn ôm chặt hắn không nhúc nhích.

"Công chúa." Hắn gọi nhưng tiểu cô nương không có bất kì động tĩnh nào.

Hắn lay hai tay Lục Khanh, cụp mắt nhìn. Tiểu cô nương ngủ đến là ngoan ngoãn, hàng mi cong dài, đôi môi đỏ hồng giống như thạch trái cây, mê hoặc người.

Quân Diễm Cửu cố gắng không nhìn nàng, bế nàng từ ghế lên, mà đầu nàng thuận thế vừa vặn dựa vào ngực hắn, như chim nhỏ nép vào người.

"Cửu Cửu."

Nàng vẫn đang ngủ say, lẩm bẩm tên hắn: "Chàng đó nha, đến khi nào mới có thể thông suốt?"

Quân Diễm Cửu nhớ lại hôm đó nàng hôn lên mắt hắn, cúi người, hôn lên hàng mi đang rung động.

Đúng lúc này, Khương Noãn đang nằm bò trên bàn tỉnh rượu vì khát, đang muốn đi tìm nước, ngẩng đầu thấy trọn cảnh này.

Vãi chưởng.

Trong lòng kinh hãi không thôi.

Tên thái giám chết bầm kia đang hôn trộm Khanh Khanh của nàng!

Nhưng mà cảm nhận được ánh mắt hắn quét qua, nàng chỉ có thể lẳng lặng nằm xuống giả bộ ngủ.



Ngày hôm sau.

Lục Khanh tỉnh dậy trên giường, vươn vai, cảm thấy giấc ngủ hôm qua vô cùng thoải mái.

Từ từ đã...hôm qua nàng chẳng phải đang ăn lẩu uống rượu cùng Khương Noãn sao?

Nhất định là hạ nhân thấy nàng uống say nên đỡ về giường.

Nhưng mà trong lúc ăn sáng cùng Khương Noãn, nàng luôn cảm thấy Khương Noãn đang nhìn nàng, hơn nữa còn cười tủm tỉm?

Lục Khanh cảm nhận được nàng ấy đang có chuyện gạt nàng. vì thế nhắm chuẩn đôi đũa đang kẹp chiếc đùi gà cuối cùng kia, tàn nhẫn đoạt đi.

"Cười gì mà xấu xa như vậy? Cười đến nỗi trong lòng ta sởn hết cả gai ốc."

Lục khanh giơ cao chiếc đũa kẹp đùi gà, nhất định không cho nàng.

Khương Noãn nhìn đùi gà rán nuốt nước bọt, không thể nhịn được: "Khanh Khanh, ngươi có biết tối qua xảy ra chuyện gì không?"

"Chuyện gì?"

Khương Noãn sáp lại gần, nói nhỏ vào tai Lục Khanh. Lục Khanh mở to hai mắt nhìn: "Thật sao?"

"Vô cùng chính xác."

Lục Khanh đem đùi gà trả cho nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.

Còn chơi trò hôn trộm?

Vậy mà lúc ở cùng nàng lại bày ra vẻ mặt lãnh đạm, cứ như bị cuưỡng ép ấy!

Thật biết ngụy trang! Hứ

Tuy chủ mỏ lên nhưng trong lòng Lục Khanh lại tràn đầy ngọt ngào.

Nàng hiểu rõ, hắn vì thân phân nên có quá nhiều băn khoăn, dù cho có chút cảm tình cũng chỉ có thể giấu kín trong lòng. Tựa như kiếp trước, chỉ sau khi nàng gặp nạn mới buông thả chính mình.

Ai có thể ngờ được, Đốc công đại nhân ngày thường lạnh lùng xa cách cũng sẽ che giấu thứ tình cảm lưu luyến sâu đậm như vậy?

Khương Noãn nhìn nàng, trong lòng thầm than thở. Nàng cắn một miếng đùi gà, đột nhiên cảm thấy nó không còn ngon nữa.

Lục Khanh trở lại thư phòng, đang suy nghĩ xem tối qua hắn tới tìm nàng có chuyện gì thì Mạc Ly bước vào, đem theo một tin tức kinh thiên động địa.

"Công chúa, Khương hoàng đồng ý đổi mười tòa thành trì, ngay trong ngày phái sứ thần tới đưa thành khế."

Lục Khanh cả kinh.

"Đồng ý rồi?"

Khương hoàng nghe tin Khương Thù mưu hại một thái tử khác, vậy mà không có phản ứng gì, ngược lại lại muốn giao mười tòa thành đón người về?

Tình cảm sâu nặng đối với Mẫn hoàng hậu đâu?



Lục Khanh cảm thấy tiếc cho tên thái tử lưu lạc kia, còn có cố hoàng hậu.

Ngược lại với Lục Khanh, Khương Noãn biết được tin này lại cực kỳ phấn khích.

"Cho nên Khương Thù ca ca sẽ được thả sao?"

"Ừ."

Nhưng lại như nhớ ra điều gì, nàng thoáng chốc buồn bã, hừ mootjn tiếng nói: "Chờ ca ra rồi, ta nhất định phải hỏi cho rõ. rốt cuộc có phải huynh ấy mưu hại Khương Duy ca ca không!"

Lục Khanh cười lạnh trong lòng. Cứ cho là hắn làm đi, thì hắn sẽ nói cho nàng sao? Khương Noãn vẫn còn quá ngây thơ rồi.

Nhưng tưởng tượng thì...nàng còn có lựa chọn khác sao?

Một người là ca ca cùng nàng lớn lên, một người tuy chưa từng gặp mặt, nhưng lại cùng mẹ sinh ra.

Nàng quả thực vô cùng khó xử.

Có quốc thư Khương quốc truyền đến, sứ thần đã sớm được trả tự do.

Nhưng Khương Thù tạm thời vẫn chưa được thả, cho nên việc đầu tiên sứ thần làm chính là chuẩn bị ít bạc, đi thiên lao gặp mặt Khương Thù.

Hoàn cảnh của hắn thực ra cũng không quá tồi tệ, dù sao cũng là trữ quân của một nước, một mình một phòng giam, trên mặt đất cũng được trải một tầng rơm rạ khô ráo.

Lúc sứ thần tới, hắn đang ngẩng mặt nằm trên đống rơm rạ, gối đầu lên hai tay, trong miệng còn ngậm cọng cỏ.

"Chúc mừng, chúc mừng điện hạ! Cuối cùng người cũng có thể hồi cung! Nếu không ngoài dự đoán, cùng lắm là sáu, bảy ngày nữa là hoàng thượng đưa thành khế tới rồi. Đến lúc đó người có thể lập tức rời đi!"

Lão sứ thần mừng như tết. Cuối cùng cũng không phải ở cái nơi quỷ quái này hạ mình ra vẻ đáng thương nữa!

Khương Thù ngược lại không có nửa điểm vui mừng, sắc mặt hắn tối sầm, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm trần nhà.

"Không. Bổn điện muốn điều tra rõ, rốt cuộc là ai dám mưu hại bổn điện."

Lão sứ thần cả kinh: "Điện hạ! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Bây giờ việc cấp bách nhất chính là rời khỏi cái nơi thị phi này!"

Khương Thù nhíu chặt mày, chậm rãi nói: "Không vội. Ngã ở đâu đứng lên ở đó, bổn điện bị vu oan giá họa, Lục Khanh cũng không động thủ, bổn điện cứ như vậy trở về, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho hoàng tộc!"

Sứ thần cả người choáng váng.

"Điện hạ, ngàn vạn không được! Bây giờ ngài hồi cung trước, còn lại giao hết cho thần, thần sẽ phái người đi điều tra rõ chuyện này. Người đi lâu như vậy, nhất định hoàng hậu nương nương rất nhớ người. Nói không chừng mười toà thành này đều là hoàng hậu vất vả lo lắng vì người. Nếu người còn lưu lại Bắc quốc, nàng sẽ thất vọng, đau lòng đến nhường nào!"

Sứ thần tận lực dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ thuyết phục, hy vọng có thể thuyết phục được hắn.

Nơi này, đến cả chó cũng biết là nơi vô cùng nguy hiểm, có thể chạy nhất định phải chạy thật nhanh, dùng hết sức lực mà chạy!

"Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, tuy rằng không thể vinh quang mà về, nhưng còn hoàng hậu nương nương ở đó, chỉ cần ngài bình an trở về, lại làm một ít chuyện lấy công chuộc tội, chuyện này rất nhanh sẽ rơi vào quên lãng. Điện hạ vẫn sẽ là điện hạ của ngày xưa."

Nhưng Khương Thù hoàn toàn không nghe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.