Quân Diễm Cửu cười khẽ, thuận lời gắp đút cho nàng.
Lục Khanh nhớ về năm nàng ba tuổi, phụ hoàng cũng đút cơm cho nàng như vậy, dù cho là quốc yến cũng thế, làm cho các ca ca của nàng hâm mộ không thôi.
Nàng lúc ấy còn hay hờn dỗi, không phải phụ hoàng đút là không ăn, chỉ đáng thương cho phụ hoàng, phê duyệt tấu chương tới chuột rút xong còn phải dỗ nàng ăn cơm.
Lục Khanh cảm thấy đồ Quân Diễm Cửu đút đặc biệt ngon.
"Quân Diễm Cửu." Nàng vừa ăn vừa gọi.
"Sao Cửu Cửu tốt với ta vậy?"
Quân Diễm Cửu chỉ cảm thấy đang ôm một bé mèo lười mềm mại, thơm thơm nhưng nghe thấy câu hỏi đó, bàn tay đang giơ ra đột ngột khựng lại.
Trước đó đều là hành vi vô thức của hắn, cho nên hiện tại bị Lục Khanh hỏi mới phát hiện ra mình đang ôm công chúa.
Hắn cảm thấy giữa hai người đang có gì đó thay đổi, sự thay đổi này ngược lại làm hắn có vài phần không được tự nhiên.
Đôi mắt đen trầm xuống, giây sau hắn cất lời: "Công chúa nguyện ý ban thưởng mười tòa thành trì, nô tài chỉ đút cơm cho người, tính là gì?"
"Ầu." Lục Khanh lên tiếng, mơ hồ dâng lên một tia thất vọng.
"Thì ra đối tốt với ta chỉ vì mười tòa thành kia."
"nếu không công chúa nghĩ vì sao?" Miệng lưỡi mang theo vài phần trêu chọc nhưng tay vẫn xúc một một thìa cơm thịt kho tàu đưa đến.
Nhưng mà Lục Khanh lại không ăn, quay lại nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Nhưng ngài là Quân Diễm Cửu, sao có thể vì mười tòa thành trì mà khom lưng?"
Ngay cả phụ hoàng cũng chưa chắc có thể buộc hắn làm việc mà.
Quân Diễm Cửu cười nói: "Công chúa quá xem trọng nô tài rồi. Mười tòa thành trì cũng không phải đấu gạo đấu thóc, nô tài vẫn cho rằng nên cúi đầu một chút."
Nụ cười trên mặt Lục Khanh dần biến mất.
"Ha."
"Nếu là như vậy, Đốc Công đại nhân không cần khó xử, ngài không cần phải vất bỏ tự trọng biến thành loại bồi rượu rẻ tiền như thế."
Lục Khanh thật sự tức giận rồi.
Nàng tưởng hắn đã thông suốt, vậy mà hắn lại nói đối tốt với nàng chỉ vì mười tòa thành?
Nàng hậm hực, bế Quân Bảo rời đi.
Trời đã tối, hoàng cung đã lên đèn sáng rực.
Trong viện đột nhiên có rất nhiều cung nhân.
Là phụ hoàng tới.
"Phụ hoàng!" Nàng chạy vào phòng khách, quả nhiên thấy khuôn mặt tươi cười của phụ hoàng.
"Khanh Khanh của ta." Tiêu Hòa Đế vừa thấy nàng về hai mắt đều sáng lên.
"Khanh Khanh, nói cho con một tin tốt."
Tiêu Hòa Đế không thể kìm xuống, vốn dĩ muốn chờ thành khế đến tay mới nói, nhưng nghĩ tới Khanh Khanh là ông lại cao hứng.
"Khương quốc đồng ý giao thành khế rồi, phải không phụ hoàng?" Lục Khanh lập tức đoán trúng.
"Khanh Khanh thật thông minh."
Tiêu Hòa Đế lại hớn hả nói: "Mười tòa thành này là Khanh Khanh muốn, vậy không bằng cho con là của hồi môn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]