"Cửu Cửu."
Quân Diễm Cửu tạm thời bị nhốt ở đại lao tốt nhất của hình bộ.
Nhưng có tốt đến mấy thì vẫn là nhà tù.
Tuy rằng bên trong có bàn ghế còn có giường, nhưng Lục Khanh vẫn khó chịu, đau xót trong lòng.
Cửa lao mở ra, cung nhân bê đồ phía sau cũng nhanh chóng bày thức ăn rồi lui về sau hầu hạ.
Nàng đưa đũa cho hắn, chép miệng, nhìn hắn xót xa: "Đều là món ngài thích, mau ăn đi."
Quân Diễm Cửu hơi ngạc nhiên.
Hắn nghĩ tới nàng sẽ mang cơm xông vào đây.
Hắn nhận lấy đôi đũa, hỏi.
"Công chúa ăn chưa?"
"Ăn rồi." Kỳ thực nàng chưa ăn, căn bản là ăn không vô.
Hắn gắp một miếng sườn heo chua ngọt, thản nhiên đưa tới miệng nàng.
Lục Khanh ngồi đối diện, nâng cằm nhìn hắn: "Ngài ăn đi, ăn nhiều một chút."
Trên mặt bàn ánh nến đỏ lay động.
Quân Diễm Cửu vừa ăn vừa nhìn nữ hài xinh đẹp đối diện, trong lòng ấm áp.
"Công chúa tin không phải nô tài làm sao?"
"Ngài không có động cơ, muốn thiến Khương Thù làm gì? Vì tiền? Hay quyền? Đều không phải mà." Lục Khanh nói theo bản năng.
"Cũng đúng." Quân Diễm Cửu cười, ý vị thâm trường.
Lục Khanh bỗng rối loạn.
Theo những gì nàng biết, sao Quân Diễm Cửu lại bị bắt chứ? Chỉ vì một khẩu cung của một phạm nhân sao?
Nếu không phải phụ hoàng ngầm đồng ý, thân là thuộc hạ của Quân Diễm Cửu, Tô Võ sẽ dám bắt người sao?
Quân Diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/2613456/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.